Chương trước
Chương sau
“Ông ta xác thực đã nói như vậy, mà lại, lấy tính tình của ông ta mà nói, đã mở miệng như thế, chắc là sẽ không đổi ý a?”

Nghe nói như thế, Đao Bạch Phượng nhẹ gật đầu, nói: “Xác thực là như vậy, Trần Kiến Quốc mặc dù khiêm tốn, mặc dù tại Giới Thành, nhìn không giống một đại nhân vật gì!”

“Nhưng là mặc kệ thân thủ hay là thực lực của hắn, so với bảy vị lão tổ, đều không kém hơn một chút nào.”

“Lại thêm hắn vẫn là thủ tịch trưởng lão hội Trần Gia Câu.”

“Hắn đứng về phía anh, chẳng khác nào đâm một đao vào tim Trần Thiên Cương a!”

Nói đến đây, Đao Bạch Phượng biểu lộ trở nên có chút nghiêm túc: “Bùi Nguyên Minh, hiện tại xem ra, anh đã được Võ Đang của Trương Gia toàn lực ủng hộ, có được sự duy trì của một nửa Trần Gia Câu, lại thêm Ngũ Độc Giáo chúng ta duy trì.”

“Chỉ cần anh có thể thuận lợi cầm xuống Thiên Địa Nhân tam đại đường khẩu.”

“Muốn lấy thân phận Đại biểu Võ Minh Đại Hạ, danh chính ngôn thuận thượng vị Thành chủ Giới Thành, chẳng những là chuyện đương nhiên, mà lại dễ như trở bàn tay a!”
Nghe nói như thế, Mã Viên Thiệu đang uống trà ở một bên, “Phụt” một tiếng, một miệng nước trà phun ra.

Hắn một vẻ mặt kinh ngạc, nói ra: “Sư tỷ, Bùi Đại Ca của ta, thật muốn soán vị hay sao! ?”

“Soán cái gì mà vị a?”

Đao Bạch Phượng sắc mặt lạnh lẽo.

“Chẳng qua là vật trở về nguyên chủ mà thôi!”

“Được rồi, tạm thời không nói chuyện này nữa.”

Bùi Nguyên Minh vừa đúng lúc, kết thúc đề tài này.

“Lời này, nếu để cho người ngoài biết được, chỉ sợ Trần Thiên Cương sẽ liều lĩnh, đến diệt tôi.”

Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh nhún vai.

“Chúng ta ăn cơm đi, sao đồ ăn còn chưa dọn lên nữa a?”

“Vừa mới rồi, cậu phải gọi thêm đồ ăn hay sao?”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn qua Mã Viên Thiệu.

Mã Viên Thiệu cười hắc hắc, nói: “Bùi Đại Ca yên tâm, ta chẳng những kêu thêm đồ ăn, mà còn gọi lại tất cả những món đặc biệt.”

Đang khi nói chuyện, hắn lấy ra lits những món ăn đặc biệt đã đặt, đưa tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nhoáng một cái, mấy số 0 trên đó có, khiến Bùi Nguyên Minh á khẩu.

Ăn một bữa trà bánh mà thôi, mà tốn mấy trăm ngàn hay sao?

Mã Viên Thiệu cười hắc hắc nói: “Bùi Đại Ca, huynh cũng đừng lo lắng chuyện thanh toán hóa đơn.”

“Nói thật cho huynh biết.”

“Nơi này là tài sản của Ngũ Độc Giáo chúng ta.”

“sư tỷ nhà ta, chính là chủ nhân của Việt Hải Lâu này.”

“Một hồi nàng ký đơn, thế nhưng là hoàn toàn miễn phí, huynh nhưng không cần để ở trong lòng.”

“Về sau, chúng ta thường xuyên tới đây vui chơi giải trí, khu vực màu xám không được đi, thì chúng ta có thể đi nơi này, đúng không?”

Nói đến đây, Mã Viên Thiệu lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Đao Bạch Phượng mặc dù đã rời đi nhiều năm, không hề quản lý, chăm sócViệt Hải Lâu này.

Nhưng thân là nữ chủ nhân hiện tại của Ngũ Độc Giáo, nàng đừng nói là ăn mấy trận cơm chùa, ký mấy hóa đơn.

Liền xem như đem nơi này, trực tiếp bán đi, cũng không có gì quá đáng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.