Chương trước
Chương sau
Giờ này khắc này, Mã Viên Thiệu lăn lộn khóc lóc om sòm, một cảm giác như Bùi Nguyên Minh không giúp mình, mình liền đập đầu chết trên mặt đất.

“Chờ một chút, chờ một chút, đến cùng là có chuyện gì?”

Bùi Nguyên Minh một vẻ mặt không nói nên lời, ngăn cản Mã Viên Thiệu đang lăn lộn khóc lóc om sòm, thở dài mở miệng.

Điều anh không thể chịu đựng được nhất, chính là có người làm ầm ĩ.

Đồng thời, Bùi Nguyên Minh đối với Ngũ Độc Giáo, cũng tràn ngập sự đồng cảm.

Giáo chủ bốc hơi khỏi nhân gian, ba người đệ tử, một người toàn tâm toàn ý muốn thượng vị, một người thì tinh thần phân liệt, một người thì như một đứa trẻ tám tuổi.

Nếu như mình là vị Giáo chủ Ngũ Độc giáo trong truyền thuyết, lão thành chủ Giới Thành kia, Bùi Nguyên Minh cảm thấy mình sẽ tức giận tới mức, trực tiếp mua một khối đậu hũ đập đầu vào mà chết.

Nghe được giọng điệu của Bùi Nguyên Minh, Mã Viên Thiệu biết mình đã tìm được cứu tinh, hắn một bên nước mũi một bên nước mắt: “Bùi Đại Ca, tôi lần này là thật sự gặp rắc rối!”

“Huynh không cứu tôi, tôi chết không có chỗ chôn a!”

Bùi Nguyên Minh cũng không trực tiếp đồng ý, mà là nhíu nhíu mày, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cần cậu nói rõ ràng.”

Mã Viên Thiệu vẻ mặt đưa đám nói ra: “Bùi Đại Ca huynh hẳn là rõ ràng, tôi người này luôn luôn rảnh rỗi.”

“Cho nên tôi có một một sở thích nhỏ, chẳng hạn như chơi một vài ván tại một số cung điện giải trí ở Shangrila.”

“Mà lại tôi rất rõ ràng, đánh cược nhỏ thì vui, nhưng cược lớn thì có hại, nên mỗi lần tôi đều chơi rất nhỏ.”

“Gần đây, tôi còn kiếm được một khoản tiền nhỏ!”

“Tôi còn đang suy nghĩ, sau khi kiếm được nhiều một chút, tôi có thể đi Nhĩ Hải hồ, mua mấy căn biệt thự lớn cho sư tỷ!”

“Hôm nay, sau khi chúng ta ăn lẩu xong, các người tất cả đều về nhà, tôi cảm thấy vận may mình tốt, liền đi chơi vài ván.”

“Nhưng là nghĩ không ra, vận khí của tôi không tốt, chẳng những đem tiền thắng được mấy ngày trước đều thua toàn bộ, còn mất thêm 500 triệu!”

Nói đến đây, vẻ mặt Mã Viên Thiệu có chút quái dị.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Chuyện này vốn dĩ là như thế, thắng thua đều rất bình thường.”

“Làm gì có quán quân nào, thắng mãi trong chuyện này ở đâu?”

“500 triệu nếu như cậu không trả nổi, tôi có thể giúp cậu trả lại.”

“Nhưng là ghi nhớ, chỉ một lần này, không thể có lần sau.”

Bùi Nguyên Minh ngược lại là không trách Mã Viên Thiệu, gia hỏa này, đầu óc không được tốt lắm, lại không có quá nhiều ham muốn, không đi ra ngoài khi nam phách nữ, mà là đi ra ngoài chơi mấy ván, cũng không tính là gì.

Không quan tâm đến chuyện, sau này có nên đem chuyện này nói cho Đao Bạch Phượng, để Mã Viên Thiệu có một bài học khó quên hay không.

Bùi Nguyên Minh đều cảm thấy, trước tiên cần phải giải quyết mọi chuyện trước mắt, kẻo lại tiếp tục có thêm phiền phức.

“Không chỉ là chuyện 500 triệu…”

Mã Viên Thiệu rủ đầu xuống, thanh âm hết sức yếu ớt.

“Trừ 500 triệu này ra, tôi còn mượn thêm một tỷ, kết quả cũng thua sạch…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.