Bùi Nguyên Minh mỉm cười một tiếng, nói: “Không thế nào, các ngươi chẳng những không có cái thành ý gì, mà còn không có năng lực để thương lượng.”
“Đơn giản mà nói, không đủ a.”
“Không đủ sao! ?”
Ninh Tiểu Bối hít sâu một hơi, tiếp tục mở miệng.
“Đại thiếu nhà ta còn nói.”
“Tại ngày hắn thượng vị, có thể bảo đảm, Bùi Thiếu là một trong chín Đại trưởng lão.”
Nghe được lời nói của Ninh Tiểu Bối, Bùi Nguyên Minh cười tủm tỉm nói: “Trở về nói cho Ninh Đại Thiếu của ngươi.”
“Bánh vẽ, ta đã gặp qua không ít.”
“Nhưng vẽ mặt trăng, ta là lần đầu tiên nhìn thấy.”
“Hắn a, liền không nên ở chỗ này, mơ mộng hão huyền!”
Tiếng nói rơi xuống, Bùi Nguyên Minh đẩy cửa rời đi.
Ninh Tiểu Bối nhìn xem thân ảnh Bùi Nguyên Minh rời đi, một lát sau nhịn không được, thở dài một hơi.
Mặc dù đã sớm biết họ Bùi, không có dễ dàng lôi kéo như vậy, nhưng là nghĩ không ra, lại khó đến trình độ này.
Vừa nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể bấm một cái dãy số, thấp giọng nói: “Kim Đại Thiếu, lôi kéo đã thất bại.”
“Vị Bùi Đại Thiếu này của chúng ta, thủy hỏa bất xâm, khó chơi a.”
Đối diện, Kim Tuấn Anh thản nhiên nói: “Biết rồi.”
“Đã như vậy, chuyện kế tiếp, liền giao cho ta đi.”
“Việc đã đến nước này, cũng không thể lại tiếp tục kéo dài.”
“Ta sẽ mau chóng giải quyết.”
. . .
Hai giờ sau, Bùi Nguyên Minh rời khỏi bệnh viện, trở lại Tập Phúc Đường.
Hiếm hoi lắm, anh mới có được thời gian ngồi xem phong thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/292219/chuong-5975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.