Dù sao, sự chi viện của Ninh Gia, đối với Kim Gia mà nói, cực kỳ trọng yếu.
Liền Ninh Tiêu Dao muốn cứu được người, hắn đều cứu không được, như vậy Ninh Gia, sao có thể hoàn toàn chi viện Kim Gia như trước đây được nữa?
Vừa nghĩ đến đây, Kim Tuấn Anh coi như tự xưng là bày mưu nghĩ kế, đều là linh hồn đánh run một cái.
Dù sao, sự tình phát triển đến trình độ này, bên người quá nhiều vấn đề cần giải quyết, Kim Tuấn Anh đã có chút bất lực muốn buông tay.
So sánh với Bùi Nguyên Minh, chân trần không sợ mang giày này, Kim Tuấn Anh thật không phải là đối thủ a!
“Ngươi là đang cầu xin ta sao?”
Bùi Nguyên Minh giống như cười mà không phải cười, nhìn xem Kim Tuấn Anh.
Kim Tuấn Anh mí mắt khẽ giật, sau đó cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ta cầu xin ngươi Bùi Thiếu.”
“Ngoan.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay, vỗ vỗ mặt Kim Tuấn Anh.
Động tác tuy đơn giản, nhưng lại làm cho nhiều bóng người nơi chỗ khuất muốn lao lên, một vài người đàn ông mặc vest còn rút súng quanh eo đi lên phía trước, nhưng lại bị Kim Tuấn Anh phất tay ngăn lại.
“Không sai, có nhãn lực.”
Bùi Nguyên Minh tay phải dần dần dùng sức.
“Ta đã sớm nói, Kim Đại Thiếu là người biết vì đại sự.”
“Sự nhẫn nhục này, đã không phải là lần một lần hai, ngưu bức a!”
Bùi Nguyên Minh hướng về phía Kim Tuấn Anh, giơ một cái ngón tay cái.
Tạ Mộng Dao ở một bên trợn mắt hốc mồm.
Tại Kim Lăng, tại trước mặt mọi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/292181/chuong-5937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.