“Ta nhìn ngươi là chán sống rồi a! ?”
Bùi Nguyên Minh biết rõ tập tính hoàn khố của những tên đến từ Thánh địa Võ Học này.
Nếu như ở thời điểm này nhượng bộ, những tên hoàn khố này, 80% sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cho nên giờ phút này việc cần phải làm, chính là một hơi đạp gãy sự tự tôn cùng cột sống của bọn hắn.
Thanh niên áo choàng đen khó có thể tin ôm mặt chính mình, run rẩy mở miệng nói: “Thằng khốn kiếp!”
“Ta lớn như thế này!”
“Cha ta cũng chưa từng đánh qua ta!”
“Ngươi lại dám đánh ta sao!? Lên! Chơi chết hắn!”
“Đi!”
Ngay tại thời điểm những nam nữ cổ trang kia muốn động thủ, Mạc Tâm bỗng nhiên khoát tay áo.
“Khi xuống núi, sư phụ đã nhấn mạnh nhiều lần.”
“Chúng ta đi ra ngoài, đại biểu cho hình tượng của môn phái.”
“Đừng bắt nạt kẻ yếu bằng võ lực, mà là nên lấy lý phục người!”
“Huống chi, ngươi nhìn không ra nam nhân này, chính là một con chó Hình Lam nuôi hay sao?”
“Một con chó, dám đem chủ nhân xem như tiền đặt cược sao?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi!”
Nói đến đây, Mạc Tâm nhìn xem Hình Lam nói: “Hình tổng, ở nơi công cộng, ngươi nên quan tâm đến con chó của mình hơn. Dù sao thì, có khi chó cắn người, chủ nhân cũng phải chịu trách nhiệm. . .”
Hiển nhiên, Mạc Tâm biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh, cũng minh bạch nếu thật động thủ, các nàng một nhóm, chưa hẳn có thể chiếm được tiện nghi.
Cho nên giờ phút này, nàng cố ý làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/292010/chuong-5766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.