” Chẳng qua, nói là nói như vậy, nhưng là ta chưa từng thấy bảo vật trong đó.”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nói: “Có tiện để tôi qua xem hay không?”
Chu Quảng Lộc cũng không từ chối, ngược lại gật đầu, cùng Bùi Nguyên Minh đi tới.
Chẳng bao lâu, cánh cổng của cái gọi là Tàng Bảo Các đã mở ra.
Như Chu Quảng Lộc đã nói, không có gì trong đó.
Tuy nhiên, sau khi Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái, vẫn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, tựa như hương trầm.
Nheo mắt nhìn ánh sáng màu tím trên nóc nhà, Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời đi.
Không mất mấy phút, Bùi Nguyên Minh đã xuất hiện trước mặt Chu Hồng Trinh.
Chu Hồng Trinh lúc này đang ngồi trên ghế xích đu, nước da vô cùng phờ phạc, thỉnh thoảng ho khan, hơi thở gấp gáp, trông vô cùng tiều tụy.
Khi Bùi Nguyên Minh xuất hiện, ông mới nhẹ giọng nói: “Bùi đại sư, cậu tới rồi?”
Chu Hướng Võ cũng ở một bên nhìn Bùi Nguyên Minh, vội vàng nói: “Bùi đại sư, nhanh lên xem cho lão gia tử một chút đi!”
Chu Hồng Trinh trừng mắt nhìn Chu Hướng Võ, nói: “Bùi đại sư, thật sự là người bận rộn!”
” Ngươi đem cậu ấy gọi tới, đây không phải lãng phí thời gian của cậu ấy hay sao?”
Chu Hướng Võ cùng Chu Quảng Lộc nhìn nhau, nhất thời đều là nhíu mày.
Dù sao, họ cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Chu Hồng Trinh, cho rằng ông đã trúng tà.
Nhưng vấn đề là, lão nhân gia cả một đời mạnh mẽ, có một số chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/291624/chuong-5380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.