Chương trước
Chương sau
Một quốc đảo có ria mép hét lên: “Bùi Nguyên Minh, ngươi biết rõ ràng, chúng ta đều là quý tộc đảo quốc, chúng ta có đặc quyền ngoại giao, ngươi đối với chúng ta như vậy, là muốn trả giá đắt!”
“nếu như…”
“bốp!”
Bùi Nguyên Minh bước tới, một bàn tay đem đối phương phiến lật trên mặt đất, nháy mắt một chân phóng ra, “Droac droac” hai tiếng, đạp gãy hai tay của đối phương.
“Người đảo quốc thì sao?”
“Đừng nói tới cái gọi là quý tộc của đảo quốc, cho dù là Thiên Hoàng quốc đảo của các ngươi ở đây, ta cũng giẫm lên như thường!”
“Không phục sao?”
” Không phục liền động thủ!”
” Xuất ra tinh thần võ sĩ đạo của các ngươi đi.”
” Ta cũng không phải không cho các ngươi cơ hội, đến đây!”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói, nhưng những gì anh nói, lại khiến những người đảo quốc này rùng mình run lẩy bẩy.
Giờ phút này, cho dù là một câu của Bùi Nguyên Minh, cho dù là một ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, cũng khiến cho những người này toát mồ hôi lạnh, nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cũng không dám.
Những người đảo quốc đưa mắt nhìn nhau, muốn đánh gãy một tay của mình, nhưng họ không có can đảm.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn những người này, nhẹ nói: “Đỗ Quang Khải, Đỗ Cách Cách, các ngươi phụ trách nhìn xem bọn hắn…”
” Thời điểm nào, bọn hắn đánh gãy hai tay của mình, lúc đó liền có thể xéo đi.”
” Không đánh gãy, liền vĩnh viễn ở lại đây đi.”
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng thản nhiên rời đi.
Vài người quốc đảo nhìn Chu Hướng Võ thần sắc tuyệt vọng, hi vọng cảnh sát trưởng có thể chủ trì công đạo.
Mà Chu Hướng Võ lúc này, như không nhìn thấy bọn hắn, cũng chắp tay rời đi.
Rốt cuộc thì người Kim Lăng, cũng đầy lòng căm thù với người đảo quốc, không tìm cơ hội giẫm mấy cước, sẽ thấy có lỗi với bản thân, còn muốn hắn ra tay chủ trì công đạo sao?
Trong đồn cảnh sát, những người cần được bảo vệ, hẳn là người của Đại Hạ, không phải là người nước ngoài diễu võ giương oai.
Vì người nước ngoài, không biết viết chữ chết thế nào, nên khi gặp được, liền phải thật tốt dạy bảo một chút.
Khi thân ảnh Bùi Nguyên Minh biến mất, giữa sân mới truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương …
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh đến bệnh viện Nhân dân.
Anh muốn đến nơi Chương Quốc Thành bị giết, và xem kẻ đã xuất thủ, có để lại dấu vết gì không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.