” Mà tên vương bát đản kia, còn dám đánh mặt ta!”
” Lần này thật vất vả có cơ hội, danh chính ngôn thuận quất hắn mấy cái bàn tay!”
“Ông thế mà làm xấu chuyện tốt của tôi!”
“Ông cũng là phế vật!”
Nói đến đây, Thanh Linh lúc này lộ ra vẻ hối hận, vì không cho Bùi Nguyên Minh vài cái tát.
Trịnh Tuấn thần sắc cổ quái, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, nói: “Không nhìn ra được sao?”
“Bùi Nguyên Minh nói cho cùng, chẳng qua là bao biện, ngụy trang mà thôi.”
“Bên kia cố ý làm như vậy!”
Thanh Linh khẽ nhíu mày, nói: “Ý của ông là gì?”
Trịnh Tuấn nhẹ giọng nói: “Tiểu lưu manh bình thường, đối với chúng ta kêu đánh kêu giết, thậm chí còn xông vào biệt thự của chúng ta, ta hiểu được.”
“Tuy nhiên, Thiên Diệp Đại Hùng là người của Thiên Diệp gia tộc trên đảo quốc. Những người như Lý Đường, Giang Nguyệt Minh đều là người Yến Kinh, lai lịch có một chút.”
” Bọn hắn chẳng lẽ chưa nghe nói đến Chân Gia Thủ Đô, đến từ thập đại gia tộc cao cấp sao?”
” Thường nói, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, huống chi Tuyết Dương không phải chó.”
“Nàng là người đứng đầu nhánh thứ chín của Chân Gia Thủ Đô, dù là hiện tại có chút nghèo túng, nhưng là nàng, tốt xấu cũng coi là danh chính ngôn thuận cấp cao của Chân Gia Thủ Đô.”
“Tùy tiện bị tát vào mặt, suýt nữa bị đánh chết, chuyện này có thể là vô tình sao?”
“Bà không cảm thấy, phía sau có người xui khiến…”
Vừa nói, Trịnh Tuấn vừa nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/291346/chuong-5102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.