Lúc này, Hoắc Thiếu Khanh có ý, muốn tự đánh chết hắn trên mặt đất.
Tuy nhiên, hắn vẫn nghiến răng và nhìn chằm chằm vào thủ lệnh, hy vọng rằng mình đã nhìn nhầm.
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Hoắc Thiếu Khanh, giờ phút này nội tâm tại thiên nhân giao chiến, mà là nhàn nhạt lấy ra điện thoại di động, bấm một dãy số , ấn xuống nút khuếch đại âm thanh, sau đó đặt di động trên mặt bàn.
Điện thoại vang lên ba hồi, sau đó truyền đến một thanh âm cửu cư cao vị (*làm quan to chức lớn lâu),trong thanh âm mang theo vài phần ôn hòa: “Bùi lão đệ, thế nào đêm hôm khuya khoắt rảnh rỗi gọi điện thoại cho ta? Chuẩn bị tới uống chén trà sao?”
Nghe thấy giọng nói của lão cha nhà mình, mí mắt Hoắc Thiếu Khanh lại nhảy lên, chai rượu ngoại trong tay nện trên mặt đất một tiếng “bốp”, hắn sợ …
Về phần một đám đồng bọn và thị vệ của hắn, tất cả đều toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt tái nhợt.
Giọng của người khác, không nghe ra được, giọng của Hoắc Nguyên Hổ, còn có thể không nghe được sao?
“Hoắc lão ca, đệ thực xấu hổ xen vào giờ huynh nghỉ ngơi, muộn như vậy.”
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ nói.
” Chỉ có điều, đệ hôm nay gặp một người, gọi là Hoắc Thiếu Khanh.”
” Hắn nhìn trúng nữ nhân của đệ, muốn đem nàng mang đi.”
” Đệ giáo dạy dỗ hắn một trận, cho hắn mấy cái bàn tay, kết quả hắn liền để người thanh tràng, chuẩn bị chơi chết đệ.”
” Đệ suy nghĩ, có phải là có người giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/291154/chuong-4910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.