Nói đến đây, Kim Mạn Ngọc nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, nhẹ nói: ” Mà lại, ta có thể cam đoan, báo cảnh sát, các ngươi chẳng những phải bồi thường theo giá, mấu chốt nhất chính là, các ngươi còn phải ngồi tù mục xương! ”
“Bởi vì, cửa hàng của chúng ta, là do Kim gia Kim Lăng mở!”
” Các ngươi hẳn là minh bạch, điều này có nghĩa là gì!”
Kim Mạn Ngọc nói năng lãnh đạm, giọng điệu không gấp gáp, lại tự mang một loại cường thế khó tả, một vẻ nàng muốn như thế nào, liền có thể như thế nấy.
Mà hiển nhiên, nàng cũng đã từng xử lý nhiều chuyện tương tự, lần nào cũng đem bảng hiệu Kim Lăng Kim gia đưa ra, mọi việc đều thuận lợi!
” Ta nói lại lần nữa, ta căn bản không hề đến gần tượng Phật của các ngươi, là chính nó tự rơi xuống!”
Trịnh Tuấn vẻ mặt lạnh lùng nói.
“Tất cả chuyện này không liên quan đến ta, các ngươi không thể vu hãm ta !”
“Còn có, Kim Trác Húc của Kim Lăng Kim gia các ngươi, là một nữa con trai của ta!”
” Các ngươi oan uổng ta như thế, có tin ta để hắn đến ra mặt, để ngươi thu dọn đồ đạc và cút đi hay không!?”
“Kim Trác Húc? Kim Tam Thiếu sao?”
Kim Mạn Ngọc hơi sững sờ, trên dưới dò xét Trịnh Tuấn một chút, sau đó “Xùy” một tiếng cười lạnh, nói: “Kim Tam Thiếu, từ trước đến nay chỉ tốt với mỹ nữ, khi nào thì có liên quan đến lão già họm hẹm như ngươi!”
“Nào, ngươi gọi điện thoại cho hắn, hắn có thể đến ra mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/291055/chuong-4811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.