Chương trước
Chương sau
 
“Quả nhiên, các ngươi đều tin tưởng ta, ta nhân cơ hội nhanh chóng hủy bỏ khởi tố, hiện tại tài sản từ lâu đã trả lại cho Dương Huyền Trân!”
“Và mọi thủ tục đã hoàn tất từ mấy ngày trước.”
Bùi Nguyên Minh thần sắc cổ quái nhìn Lê Thiếu Đông một chút.
Rõ ràng là hắn bị chính mình đánh vào mặt, quỳ xuống van xin thương xót, nguyện ý trở thành chân chó của chính mình, thế nào đến trong miệng của hắn, lại biến thành nhân sĩ chính nghĩa rồi?
Chỉ có thể nói, tên ngốc này là một nhân tài !
Nhưng mà, Bùi Nguyên Minh cũng lười chọc thủng miệng hắn, hiệu quả vẫn như cũ là được.
Mà nghe được lời nói của Lê Thiếu Đông, Dương Gia lão thái quân bọn người, đều mí mắt nhảy dựng.
Dương Huyền Trân cũng nhìn Dương gia lão thái quân đám người, đầy ẩn ý sâu xa.
Cô ấy mấy ngày nay nhìn yếu ớt, nhưng quả thật, không có người nào có thể bắt nạt được.
Trong bí mật, cô đã xử lý mọi thủ tục tài sản của đại phòng, giờ không kẻ nào có thể lấy đi được.
Nhìn hai bên sự thật vạch trần, nhìn thấy đám người Bùi Nguyên Minh vẻ mặt tươi cười sảng khoái, Dương Hạo Nam lúc này cũng không nhịn được.
Hắn ta nhảy vội ra ngoài, hét toáng lên như một bà thím:
“Dương Huyền Trân, ngươi bằng cái gì lấy lại tài sản đại phòng của Dương gia!”
“Ngươi hoàn toàn không phải người Dương gia chúng ta!”
“Tài sản đại phòng của Dương Gia, nên thuộc về Dương Gia chúng ta!”
Dương Tân Di cũng vẻ mặt uất ức nói: “Đúng vậy, ngươi đáng ra phải bồi thường tiền hàng, để ngươi gả cho đại nhân vật, giúp Dương Gia vớt một chút chỗ tốt ngươi lại cả gan không nguyện ý, lại còn dám đem tài sản đại phòng của Dương Gia chuyển đi, ngươi quả thực chẳng biết xấu hổ!”
“Mau trả lại tài sản của Dương gia cho chúng ta, nếu không, chúng ta sẽ ra tòa khiếu kiện, để các ngươi không kham nổi túi tham này!”
Dương Huyền Trân vẻ mặt lãnh đạm, chậm rãi nói: ” Vậy các ngươi cứ việc đi khiếu kiện thử xem.”
“Muốn chơi trò kháng nghị sao?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, híp mắt nhìn xem Dương Gia lão thái quân.
” Lão thái quân, ngươi có phải uống nhầm thuốc khùng mà quên đi hay không, người chân chính chưởng khống toàn bộ tài sản của Dương gia, không phải là ngươi, mà là Dương Đế Minh lão gia tử!”
“Chỉ cần lão gia tử đứng ra nói một tiếng, các ngươi những người này, liền sẽ mất đi tất cả!”
“Dương Đế Minh đứng ra sao?”
Dương gia Lão thái quân vẻ mặt khinh thường, một mặt âm độc nham hiểm.
“Chỉ bằng lão phế vật kia, có cái tư cách gì mà đứng ra?”
“Ta không ngại nói cho ngươi biết, lần này, sau khi lão phế vật kia trở về, ta một mặt ra vẻ thân mật, sáng tối đều tự tay nấu cháo cho hắn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.