Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, gà rừng thật vất vả, rốt cục vắt một giọt dũng khí, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: ” Tiểu tử, ngươi là ai?”
Hắn tự hỏi, bản thân đã từng tu luyện tại Võ Minh ở Tân Thành nhiều năm, cái gì đại cao thủ mà hắn chưa từng thấy qua?
Hắn đã tiếp xúc với rất nhiều tội phạm của Tam Giác Vàng, nhưng hung dữ như Bùi Nguyên Minh, thật sự là lần đầu tiên hắn gặp.
“Ầm!”
Bùi Nguyên Minh không nói nhảm, mà là một chân đạp tới.
Gà rừng trong tiềm thức muốn đưa tay ra, nhưng là hai tay lại đồng thời “Droac” một tiếng, trực tiếp gãy nát xương.
Cả người hắn bay ra, đập thẳng vào cột đá hoa cương rồi từ từ rơi xuống.
Hắn thất khiếu tuôn máu, đau đớn không gì sánh được, muốn nói chuyện, lại nói không nên lời .
Kinh khủng, Thật đáng sợ!
Sức mạnh khủng khiếp của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp tác động vào não bộ của đám người.
Nếu muốn hỏi tư thế bất khả chiến bại là gì, thì chính là đây.
Và khí tức của Bùi Nguyên Minh, làm cho toàn trường yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng la hét của một số tên cũng vội vàng dừng lại, vì bọn hắn sợ rằng, Bùi Nguyên Minh sẽ cảm thấy phiền phức rồi sẽ mang vạ vào thân.
Bùi Nguyên Minh bước tới gần Giang Ngọc Hạ, cởi áo khoác khoác lên người cô, sau đó nhíu mày, “Cô không sao chứ?”
Giang Ngọc Hạ ngây người nhìn Bùi Nguyên Minh, một lúc lâu sau mới nở nụ cười xinh đẹp: “Tôi không sao.”
Bùi Cửu Phong vẻ mặt áy náy nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi, tôi đã làm cho anh mất mặt.”
“Lần này tôi đã bất cẩn. Không những không mang đủ nhân lực, mà còn uống rượu ngoại, ảnh hưởng đến phong độ”.
Rõ ràng, đây là một bài học sâu sắc cho Bùi Cửu Phong.
Nguyên nhân chính là anh ta, quá xem thường Lê Thiếu Đông ở Tân Thành.
Mất mặt xấu hổ cũng liền thôi, còn cần Bùi Nguyên Minh phải tự mình ra tay, đây đối với một thủ hạ mà nói, là không hợp cách.
” Đây không tính là mất mặt, đối thủ gần năm mươi người, mỗi người đều là cao thủ võ đạo, cậu có thể cầm cự như vậy là được.”
“Nhưng lần sau cậu uống ít rượu hơn một chút đi, tửu lượng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu.”
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vươn tay lau vết máu trên mặt Giang Ngọc Hạ.
Giang Ngọc Hạ bị chảy máu mũi và miệng, có vết thương trên mặt và bầm tím khắp cơ thể.
Nếu anh không đến kịp, không biết kết cục sẽ ra sao.
” Yên tâm đi, công đạo này ta sẽ đòi lại cho các ngươi.”
Nhìn thấy mấy người đều không có nguy hiểm đến tính mạng, Bùi Nguyên Minh tóm lấy gà rừng, thản nhiên nói: “Gọi đt cho Lê Thiếu Đông, để hắn cút ra đây.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.