Vô số người trong Dương gia đều là cười lạnh liên tục, thần sắc dữ tợn.
Dương Hạo Nam càng là ngữ khí âm dương quái dị: “Dương Huyền Trân, không cần nhìn, ai cũng sẽ không tin tưởng một tên phế vật như hắn…”
Dương Tân Di lạnh lùng nói: “Chỉ là ngươi não bị úng nước, mới có thể cảm thấy một tên ăn cơm mềm mới có loại bản lãnh này.”
Trưởng lão có hàm rấu dê cũng sờ sờ râu, thở dài: “Dương Huyền Trân, tỉnh lại đi, mơ mộng hão huyền cũng không phải như thế…”
Thấy không một ai tin Bùi Nguyên Minh, cũng không ai đứng về phía mình, nghĩ đến mình những ngày này vì Dương Gia dốc tâm lo lắng, ai ngờ lòng tốt đã bị chó ăn hết rồi.
Lúc này, Dương Huyền Trân sắc mặt trắng bệch, thất tha thất thểu lui ra phía sau mấy bước.
Bùi Nguyên Minh vội vàng vươn tay đỡ lấy Dương Huyền Trân đang co rúm, nói khẽ: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Dương Huyền Trân hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, sau đó nhìn về phía Dương gia lão thái quân, thần sắc chật vật mở miệng hỏi: “Lão thái quân, ngươi liền thật không có chút nào nguyện ý tin tưởng ta, một cháu gái ruột sao?”
Hiển nhiên, nàng đối với người Dương gia vẫn ôm một tia hy vọng.
“Ta mới vừa nói hồi lâu, ngươi nghe không hiểu ý của ta sao?”
Dương gia lão thái quân khịt mũi, coi thường, đồng thời quải trượng trong tay đập mạnh, không khỏi tức giận hét lên.
“Ai thực sự đã làm điều này, nó có quan trọng không?”
“Bất quá, cho dù là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/290211/chuong-3967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.