Chương trước
Chương sau
 
Không nói đến Lê Âm Tư tràn đầy khí lực ở Tân Thành, ngay cả nhân viên bảo vệ tại chỗ, cũng đủ khiến cho Bùi Nguyên Minh nếm mùi thê thảm.
Một lúc sau, Lê Âm Tư vẻ mặt hoang mang rốt cục đã có phản ứng.
Cô ôm bụng đứng lên, căm tức trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, rống lên: ” Vương bát đản, ngươi lại dám đạp ta?”
“Ngươi biết lão nương là ai không?”
“Ngươi là ai? Không phải là viện trưởng không thèm nói chuyện y đức sao?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Ta đánh chính là ngươi.”
“Ngươi…”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh nhẹ như mây gió, Lê Âm Tư vừa xấu hổ vừa tức giận, lúc này chỉ Bùi Nguyên Minh mắng: ” Lên! Tất cả mọi người cùng tiến lên, chơi chết hắn!”
“Có chuyện gì, ta sẽ giải quyết!”
Nghe theo lời cô ta, hàng chục nhân viên bảo vệ cao to cười gằn xông tới.
Giang Ngọc Hạ vừa rồi, chưa nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trên bãi biển, lúc này thực sự sửng sốt, hiển nhiên cô không ngờ, người trong viện này lại không thèm nói đạo lý như vậy.
Cô nhịn không được thấp giọng nói: “Bùi Thiếu, cẩn thận!”
Nghe được lời cô nói, Phó Nhất Mẫn cười lạnh một tiếng, cười nhạo không thôi: “Đắc tội Lê viện trưởng chúng ta, tiểu tử này chết chắc!”
Mấy cô y tá nhỏ xinh vẻ mặt kiêu ngạo: “Cẩn thận cũng vô dụng! Nhất định phải chết!”
Người bệnh và nhân viên y tế quan sát xung quanh, cũng thầm lắc đầu thở dài.
Mặc dù ai cũng biết nhân phẩm của Lê Âm Tư không tốt, nhưng năng lượng cùng nhân mạch là có.
Ở bệnh viện Tân Thành này, ai dám làm khó cô ta?
Mấy du khách nơi khác đến này, ai không gây, hết lần này tới lần khác đi trêu chọc Lê Âm Tư, đây không phải muốn chết thì là cái gì?
Lúc này, nhân viên bảo vệ dẫn đầu đã cười gằn tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Hắn nghiêng đầu, lắc cổ một tiếng “Đroắc”, khinh thường nói: ” Tiểu tử, dám đến nơi này của chúng ta quấy rối, ngươi thật không có mắt…”
“Bốp!”
“Ồn ào.”
Lời còn chưa nói hết, Bùi Nguyên Minh không kiên nhẫn, trở một bàn tay quét ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ dẫn đầu mắt tối sầm lại, trực tiếp nện thân mạnh trên mặt đất, ngất ngay tại chổ.
ngất rồi !?
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ nhân viên y tế và bệnh nhân xung quanh sững sờ.
Ngay cả Lê Âm Tư, Phó Nhất Mẫn bọn người, đều thấy tinh thần hoảng hốt.
Bọn hắn chưa từng tưởng tượng, đội trưởng an ninh tên là Quỷ Kiến Sầu, lại bị Bùi Nguyên Minh tát ngất tại chỗ?
Đùa gì thế?
Tại thời khắc này, các nàng đều là vô thức lui ra phía sau nửa bước.
Ý thức được sự sợ hãi của mình, khuôn mặt xinh xắn của Lê Âm Tư hơi tức giận, không khỏi mắng: “Lên, cùng tiến lên cho ta, ta liền không tin, hắn có thể một người đánh mười mấy người!”
Thực sự lúc này, cô ta rất tức giận.
Không nghiền ép du khách dám to gan đạp nàng này, sau này làm sao có thể dựa vào uy quyền của Nữ Vương, để duy trì địa vị của mình trong bệnh viện Tân Thành?
Mà chuyện như vậy vạn nhất truyền ra, nàng cũng sẽ biến thành chuyện cười lớn.
Đây là điều mà Lê Âm Tư không thể nào chấp nhận được.
Mấy chục nhân viên bảo vệ còn lại, đồng loạt nổi giận rống lên, lao về phía Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên Minh ra hiệu cho Bùi Cửu Phong chăm sóc tốt cho Giang Ngọc Hạ và Nguyễn Khả Khả, sau đó anh một bước phóng ra.
“Bốp bốp bốp……….–“
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.