Chương trước
Chương sau
Sau khi đánh gãy tay chân của Lý Tiểu Bảo, Hoàng Thiên Hoa cũng không dừng lại, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, trầm giọng nói: “Bùi Tuần Sứ, mọi chuyện đêm nay đều là lỗi của tôi, là lỗi của Lý Tiểu Bảo, tôi đã dựa theo Bùi Tuần Sứ yêu cầu, phế tứ chi của hắn. ”
“Tôi không biết, liệu Bùi Tuần Sứ có hài lòng với lời giải thích này không.”
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm: “Ta hình như là nói, mỗi người phế đi một tay.”
“Đối với ngươi hiểu chuyện như vậy, chỉ cần phế tay trái.”
Hoàng Thiên Hoa khóe mắt run rẩy, chẳng qua rất nhanh vẫn là trầm giọng nói: “Cảm tạ Bùi Tuần Sứ, ban thưởng!”
Một giây sau, hắn một lần nữa đứng lên, tự tay đem những tử đệ Võ Minh tân thành theo bên người, tay trái đều đánh gãy.
Tiếng la hét và tiếng gãy xương trộn lẫn vào nhau, khiến những người xung quanh run lẩy bẩy.
“Lộng xoạt!”
Cuối cùng, Hoàng Thiên Hoa một tay lấy tay trái của mình bẻ gãy, sắc mặt của hắn “hự” một tiếng, trở nên hoàn toàn trắng bệch, nhưng lại không rên một tiếng, lại lần nữa đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Nhìn bộ dáng của hắn, Bùi Nguyên Minh không thể không thừa nhận, Hoàng Thiên Hoa này quả nhiên là một nhân vật.
Không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà lại càng tàn nhẫn với chính mình, có thể coi đó là một tài năng có thể sử dụng được.
Đám người Lý Tiểu Bảo bị thương lúc này, cũng tỉnh táo một chút, mỗi người đều cố kiềm chế phẫn nộ của mình.
Hoàng Thiên Hoa lại quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Bùi Tuần Sứ, lời giải thích này có thỏa đáng không?”
“Ngươi xứng là một nhân vật.”
Bùi Nguyên Minh đích thân đỡ Hoàng Thiên Hoa đứng dậy, sau đó nắm lấy bàn tay trái của hắn, trong nháy mắt nối lại xương gãy cho hắn, sau đó hứng thú nói: “Người như ngươi, tuy rằng hành động kiêu ngạo, nhưng ít nhất cũng biết tiến lui. . ”
“Vâng.”
Hoàng Thiên Hoa mí mắt giật giật, sau đó nhân cơ hội ôm đùi: “Tôi hi vọng có cơ hội có thể đi theo Bùi Tuần Sứ bên người học hỏi, tiến bộ.”
Bùi Nguyên Minh liếc hắn một cái, cười cười, mới nhàn nhạt nói: “Được, khi nào cần ta sẽ cho gọi.”
” Hiện tại mang theo Lý Tiểu Bảo bọn hắn cút ngay.”
“Nhưng ta không muốn ai biết chuyện gì đã xảy ra tối nay.”
” Hiểu ý của ta không?”
“Đã hiểu!” Hoàng Thiên Hoa gật đầu như gà mổ thóc.
“Tiện thể, nói cho Lý gia biết, muốn tìm ta báo thù cũng được, chỉ cần bọn hắn có thể gánh chịu nổi hậu quả…”
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Hoàng Thiên Hoa nghênh ngang rời đi.
Giải quyết xong Hoàng Thiên Hoa, Lý Tiểu Bảo và đồng bọn, Bùi Nguyên Minh gọi điện cho Giang Ngọc Hạ, sau đó bắt taxi đến bệnh viện Tân Thành.
Bệnh viện Tân Thành là một bệnh viện tư nhân, không phải là bệnh viện có quy mô lớn nhưng được trang trí rất sang trọng.
Chỉ là trình độ y tế của nó lại bình thường, nó thuộc loại bệnh viện dịch vụ, và danh tiếng của nó ở Tân Thành rất kém.
Ngày thường, nó dựa vào việc hãm hại lừa gạt du khách, cho nên lợi nhuận mười phần.
Khách du lịch từ nước ngoài đã bị lừa đảo ở đây, và không có cách nào để khiếu nại, và cuối cùng chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bùi Nguyên Minh trên đường đến cũng biết được chuyện này.
Chẳng qua, Giang Ngọc Hạ không phải là người địa phương, cho nên chuyện này cũng trách không được nàng.
Chẳng mấy chốc, Bùi Nguyên Minh và Bùi Cửu Phong đã tìm thấy Giang Ngọc Hạ ở hành lang phòng cấp cứu của bệnh viện.
“Bùi Thiếu.”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện, Giang Ngọc Hạ vội vàng đi tới, cung kính chào hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.