Chương trước
Chương sau
Mấy người nháy mắt không lùi lại, chỉ có thể bước tới, vẻ mặt đau khổ, đem mặt tiến đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
“Bốp-”
Bùi Nguyên Minh hội đủ khí lực, trên đường đi tả hữu khai cung, trực tiếp đem những này người toàn bộ đều rút lật trên mặt đất.
Từng người này đều gục xuống đất, bụm mặt xụi lơ, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ cùng tức giận, hận không thể giết Bùi Nguyên Minh.
Theo bọn hắn nghĩ, mình muốn chơi chết Bùi Nguyên Minh dễ như trở bàn tay.
Nhưng vấn đề là, Bùi Nguyên Minh chính là sứ giả tuần tra Võ Minh Nam Dương!
Thân phận này đè chết bọn hắn, bọn hắn còn dám phản kháng sao?
Lý Tiểu Bảo và những người khác nhìn cảnh này, khiếp sợ trợn mắt hốc mồm.
Hắn không ngờ, thân phận Tuần Sứ của Bùi Nguyên Minh dường như là sự thật!
Với thân phận này, không một đệ tử nào của Võ Minh Tân Thành dám chống lại!
“Bốp-”
Bùi Nguyên Minh đưa tay rút lật con hàng cuối cùng Võ Minh Tân Thành, đi đến trước mặt Hoàng Thiên Hoa mi mắt đang đập liên hồi.
Hoàng Thiên Hoa giờ phút này bờ môi run rẩy, run giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, ngươi đừng đi quá xa…”
“Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?”
“Ta nói cho ngươi biết, đừng nói thân phận của ngươi bị nghi ngờ, cho dù ngươi thật sự là tuần sứ, ta cũng sẽ…”
Nói đến đó, Hoàng Thiên Hoa đang cố tự trấn định, nhưng không nói được nữa, không thể kiềm chế quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh một tiếng “bộp”.
Hắn biết lần này phiền toái rất lớn, không chỉ có hắn xui xẻo, Võ Minh Tân Thành cũng sẽ xui xẻo theo.
Lời nói của vị đại biểu Võ Minh Nam Dương tưởng như nhẹ nhàng, lại có thể ép tới bọn hắn những người này không thở nổi.
Và nhìn thấy cảnh này, toàn trường đều là tinh thần hoảng hốt ồ lên, vô số người vô thức tự tát mình một cái.
Đệ nhất Thiên Kiêu Võ Minh Tân Thành phách lối kiêu ngạo, Hoàng Thiên Hoa cường hãn, ban đầu, hắn ta đến để giúp đỡ Lý Tiểu Bảo tìm lại mặt mũi.
Kết quả đây sao?
Nói được dăm ba câu, lại quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh, một du khách nước ngoài?
Là Hoàng Thiên Hoa quá bất tài, hay là họ Bùi quá bản lĩnh?
Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Hoàng Thiên Hoa, vươn tay phải vỗ vỗ mặt của hắn, nhẹ giọng nói: “Hoàng đại thiếu, sao đột nhiên lại quỳ xuống?”
” Ngươi đã quỳ xuống, ta còn thế nào có ý đánh vào mặt ngươi đây?”
Hoàng Thiên Hoa khóe mắt run rẩy, sau đó lắp ba lắp bắp nói: ” Có thể bị Bùi Tuần Sứ tát vào mặt, là vinh hạnh của ta.”
“Được rồi, những gì ngươi nói, ta thành toàn cho ngươi.”
Bùi Nguyên Minh không có mảy may khách khí, nâng tay phải lên chính là một bàn tay quăng tới.
“Bốp!”
“Cái tát này là đánh ngươi vì ngang ngược càn rỡ, làm mất uy tín của Võ Minh.”
“Bốp!”
“Cái tát này là đánh ngươi không muốn phân biệt đúng sai, tùy ý làm bậy.”
“Bốp!”
“Cái tát này là đánh ngươi ỷ lại mạnh hiếp yếu, khi nam phách nữ…”
Bùi Nguyên Minh gằn từng chữ từng câu một, mười mấy cái tát liên tiếp quăng tới, tát đến Hoàng Thiên Hoa thân hình lắc lư.
Hoàng Thiên Hoa tuy rằng cũng là đại cao thủ, nhưng khi Bùi Nguyên Minh vung tay, hắn căn bản không dám vận công chống cự, chỉ có thể nghiến chặt răng tiếp nhận.
Bùi Nguyên Minh tát sau mạnh hơn tát trước, làm cho Hoàng Thiên Hoa hai mắt đau đớn, thân thể phát run.
Tất cả mọi người đều sững sờ đờ đẫn, mỗi một tên đều là một vẻ mặt choáng váng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.