Chương trước
Chương sau
“Kết cục của ngươi đã định!”
Nói đến đây, Lý Tiểu Bảo vẻ mặt kiêu ngạo, hắn đã bắt đầu ảo tưởng, Bùi Nguyên Minh bị dọa sợ mà nằm xuống, sau đó mình sẽ điên cuồng vung bàn tay tát mặt Bùi Nguyên Minh trút giận.
“Đủ rồi! Câm miệng!”
Lúc này, Phó Văn Thiệu rốt cục khôi phục tinh thần.
Không hề nghĩ ngợi gì, hắn ta thẳng tay tát vào mặt Lý Tiểu Bảo.
“Bốp-”
Lý Tiểu Bảo che mặt, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hắn bị cái tát làm cho choáng váng.
Tất cả mọi người, giờ phút này đều là một vẻ mặt kỳ quái nhìn Phó Văn Thiệu.
Đặc biệt là Lý Tiểu Bảo, giờ phút này bụm mặt, tròn mắt nhìn Phó Văn Thiệu, không biết hắn tại sao, êm đẹp nện mình một bàn tay.
Nhưng vào lúc này, Phó Văn Thiệu lại hận không thể một tay bóp chết Lý Tiểu Bảo.
Gây ai không tốt sao?
Gây một người vừa mới giẫm lên mình!
Điều quan trọng nhất là, Phó Văn Thiệu biết rõ, giờ phút này thực lực của mình không xứng để thách thức Bùi Nguyên Minh.
Thách thức, chính là chịu chết!
Hắn nguyên bản còn chuẩn bị nằm củi thi gan, một ngày nào đó lại đến báo thù, kết quả Lý Tiểu Bảo thằng ngốc này, hố hàng lại đem mình đẩy lên chảo nóng.
Lúc này, Phó Văn Thiệu sắp phát khóc.
Vương bát đản, đã sớm biết tao sẽ không đến.
” Thế nào? Tai điếc rồi sao?”
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt châm chọc: “Phó tổng, ta đang hỏi ngươi? Ngươi có ý kiến gì sao?”
Vết thương do mấy chai bia trên trán Phó Văn Thiệu còn đang đau nhức, lúc này, thân thể hắn gần như trong tiềm thức rùng mình một cái: “Không dám, không dám…”
Hắn xác thực muốn có ý kiến!.
Nhưng chắc chắn không phải lúc này.
Liền xem như muốn trả thù, hắn cũng phải chờ đợi cơ hội.
Bây giờ, biết mình không đánh được Bùi Nguyên Minh, còn dám thách thức Bùi Nguyên Minh, đây không phải là hành vi ngu bò thì là cái gì?
Cho nên tại thời khắc này, Phó Văn Thiệu nhận sợ rất nhanh, rất triệt để.
“Không dám?”
Khi Phó Văn Thiệu thốt ra hai chữ này, tất cả mọi người đều sửng sờ, mỗi một tên đều là trợn mắt hốc mồm, ánh mắt đờ đẫn.
Thật khó có thể tưởng tượng nổi, một địa đầu xà thực lực cường hãn, có thể giẫm lên bất cứ ai hắn muốn dẫm, thế nào đột nhiên liền sợ thành như thế này.
Đây thực sự là điều không thể tưởng tượng!
Nhiều cô gái xinh đẹp liên tục dậm chân tại chỗ, thậm chí có người còn tự tát mình, để đảm bảo rằng mình không nằm mơ.
Mà ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh đi tới trước mặt Phó Văn Thiệu, bình tĩnh nói: “Quỳ xuống.”
Hiển nhiên, anh ta một chút mặt mũi, đều không chuẩn bị cho Phó Văn Thiệu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.