“Bốp -”
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lại trở tay lật Phó Văn Thiệu trên mặt đất, đạp văng mấy chục tên vệ sĩ mặt mày dữ tợn, sau đó anh mới cùng Dương Huyền Trân nghênh ngang rời đi.
Trong căn phòng lộn xộn, chỉ còn lại Phó Văn Thiệu đang bụm mặt bò dậy, với vẻ mặt sợ hãi xen lẫn oán độc.
Sau khi bước ra và lên xe, Dương Huyền Trân lộ vẻ lo lắng.
“Bùi Thiếu, tuy rằng lấy lại một tỷ, cũng không đáng chọc tức người như Phó Văn Thiệu.”
“Tôi dù sao cũng là người của Dương gia, bọn hắn không dám ngang nhiên làm gì tôi.”
“Nhưng Bùi Thiếu anh…”
“Không có việc gì, một tiểu nhân vật mà thôi, đến mấy lần tôi giẫm chết mấy lần, không cần để ở trong lòng.”
Bùi Nguyên Minh cười cười.
“Cô đưa tiền vào tài khoản càng sớm càng tốt, để giải quyết các vấn đề tài chính đại phòng của cô.”
“Bằng cách này, Dương Lão mới có thể an bài, bế quan tĩnh dưỡng an toàn tuyệt đối.”
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Dương Huyền Trân cũng không nói thêm gì nữa, mà lái xe đưa Bùi Nguyên Minh lặng lẽ trở về khu biệt thự trong thành phố.
Căn biệt thự vốn dĩ còn u ám mờ mịt, không biết từ lúc nào đã đèn đuốc sáng trưng, trở nên rực rỡ.
Bùi Nguyên Minh tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xuống xe đi vào.
Vừa bước vào đại sảnh biệt thự, liền thấy đại sảnh vốn không có người dọn dẹp, không biết từ thời điểm nào, đã được người thu dọn chỉnh tề.
Lúc sau nhìn thấy một nam một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/290152/chuong-3908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.