Chương trước
Chương sau
 
“Hắn ta là tổng giám đốc của Công ty Vận tải hàng hóa Biển Xương, và người ta nói rằng, hắn ta có mối quan hệ rất tốt với Lê Vĩnh Xương, người đứng đầu Võ Minh Tân Thành.”
“Nhưng tôi nghi ngờ rằng, Lê Vĩnh Xương mới là ông chủ thực sự của Công ty Vận tải hàng hóa Biển Xương.”
“Nói cho cùng, công ty vận chuyển hàng hóa Biển Xương này, chiếm 1/3 lưu lượng hàng năm của bến tàu lớn nhất Tân Thành. Bất kể việc kinh doanh không cao, kiếm hàng trăm tỷ một năm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Đối với việc kinh doanh lớn như vậy, Lê Vĩnh Xương không có ý nghĩ để người ngoài kiếm tiền, cho nên Phó Văn Thiệu có khả năng chỉ là con rối của hắn.”
“Nói một cách đơn giản, lần này chúng ta đòi nợ. Xem ra là đòi Phó Văn Thiệu, nhưng thật ra là đòi Võ Minh ở Tân Thành…”
“Có chút phiền phức.”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng, nói: “Kỳ thật cũng không phiền phức, chỉ cần Phó Văn Thiệu không tự mình tiết lộ quan hệ này, chúng ta cũng không cần chủ động tiết lộ, cứ coi như chúng ta không biết đến xử lý là được. ”
“Đúng vậy, trong mắt của Lê Vĩnh Xương Võ Minh ở Tân Thành, con số một tỷ, hắn còn chưa hẳn để vào mắt.”
“Cho nên lần này, chuyện cần giải quyết chính là Phó Văn Thiệu.”
Dương Huyền Trân lấy điện thoại ra, mở ra một phần tư liệu đưa cho Bùi Nguyên Minh.
“Phó Văn Thiệu người này, tôi đã để người đi tìm hiểu qua thông tin của hắn.”
“Ngoài ăn uống chơi bời, hắn ta còn sành sỏi cá cược, chơi gái”.
“Người ta nói rằng, hứng thú lớn nhất của hắn ta, là xuống tay với những nữ du khách từ các nơi khác đến.”
“Dù là người đảo quốc, người nước Mỹ hay người Thiên Trúc, hắn đều rất có hứng thú.”
“Ngay cả người Đại Hạ…”
Nói đến đây, Dương Huyền Trân nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, thấy vẻ mặt anh không có mấy thay đổi, mới nói tiếp: “Nghe nói một người phụ nữ có thân phận nhất định ở Đại Hạ đến Tân Thành du lịch, bị hắn coi trọng, sau đó chà đạp. ”
” Nữ nhân kia cũng mười phần cương liệt, trực tiếp nhảy xuống biển mà chết.”
“Vụ việc này đã gây ảnh hưởng rất lớn vào thời điểm đó, và gia đình của người phụ nữ, đã trực tiếp đến văn phòng chính quyền Tân Thành để đòi lời giải thích”.
“Nhưng cuối cùng chuyện này, đã được Lê Vĩnh Xương giải quyết.”
Nói đến đây, Dương Huyền Trân ánh mắt lạnh lùng nói: “Mà sự tình này, cũng làm cho Phó Văn Thiệu cảm thấy hắn là Hoàng đế, không có nữ nhân hắn ngủ không được, không có nữ nhân hắn không thể xử lý được việc gì . ”
“Người như vậy, nhất định không dễ đối phó.”
Bùi Nguyên Minh hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: ” Chuyên môn chọn du khách xuống tay? Thật biến thái.”
” Có điều, gia hỏa này không biết đạo lý ác giả ác báo sao?”
Dương Huyền Trân lắc đầu nói: ” Bọn hắn những người này, nếu như biết đạo lý đó, đã sớm đi thắp hương lễ Phật, đâu còn ra tới xã hội hỗn đàn?”
“Chính là, Dương gia của chúng tôi được biết đến là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương, tôi đỉnh lấy chiêu bài Dương Gia, Phó Văn Thiệu mới không dám trực tiếp dựa vào một tỷ nợ khó đòi.”
” Đổi lại là những người khác, thậm chí không có cơ hội cùng hắn thương lượng.”
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, sau khi suy nghĩ xong, liền lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Nguyễn Thanh Sơn.

Gần bảy giờ, Bùi Nguyên Minh và Dương Huyền Trân cùng nhau đi ra ngoài, vừa lên xe, điện thoại của Thái Yến tràn vào.
“Dương tiểu thư, Phó tổng đang đợi cô ở hội sở vịnh nước cạn. cô nhanh đến đây đi.”
“Hắn nói muốn gặp cô càng sớm càng tốt, bởi vì tối nay hắn còn có những chuyện khác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.