Nói đến đây, Vạn Khiếu Đường thở dài một hơi, nói: “Lão phu cũng coi là quan trường chìm nổi nhiều năm, thăng trầm cũng quen rồi, vậy mà gặp phải đối thủ không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là không có cách nào. ”
“Ta còn đang suy nghĩ, có nên để cho cậu đích thân tới đó, phế bỏ đại biểu của tứ đại Võ Minh hay không, và cho bọn hắn biết, tại sao nước biển lại xanh, mà mây thì trắng như vậy.”
Bùi Nguyên MInh cười nói: “Vạn Lão gia, không cần thiết như thế. Nếu như có thể thủ đoạn mềm dẻo đâm người, tại sao phải bận tâm?”
“Vì bên kia muốn chơi như thế này, tại sao chúng ta không chơi lại với bọn hắn như thế?”
“Đừng lo lắng, hãy để chuyện này cho tôi.”
“Ông giúp tôi chống đỡ hai ngày này, tôi cho người gọi mấy cuộc điện thoại, tìm một ít người, chuyện này tự nhiên sẽ giải quyết.”
“Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, từ nay về sau Võ Minh Viễn Đông cùng Võ Minh Nam Dương, sẽ đứng ở phía sau hò reo phất cờ cho Võ Minh Đại Hạ chúng ta!”
“Mấy cuộc điện thoại?”
Vạn Khiếu Đường sửng sốt một chút, sau đó thở dài.
“Bùi Thiếu, không phải ta không tin cậu, mà là loại chuyện này, đừng nói là cậu, coi như đổi thành Đại Long Đầu ra mặt gọi điện thoại, đều chưa hẳn hữu dụng!”
“Giang hồ lo việc giang hồ, trừ phi chúng ta có thủ đoạn uy hiếp tương tư, bằng không, bên kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cho chúng ta?”
Bùi Nguyên MInh khẽ cười, vỗ vỗ vai Vạn Khiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/290105/chuong-3861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.