Chương trước
Chương sau
Long Nhân Xà thờ ơ mắng.
“Là người Đại Hạ, không màng đến quyền lợi của Đại Hạ, thế mà bên trong thông ngoại địch, liên hợp người ngoài uy áp cưỡng chế đất nước của mình. không cho là nhục, ngược lại cho là vinh! Ngươi tính là con vật gì? Ở đây âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua)! ”
“Long môn chủ, ngươi nên suy nghĩ rõ ràng đi. Ngoài thân phận là thế tử của Tây Bắc Triệu Môn, ta còn có thân phận người thừa kế hoàng tộc Thiên Trúc!”
“Ngươi phải trả giá đắt khi làm điều này với ta!”
Triệu Bản Tuyệt hung dữ mở miệng.
” Trả giá đắt?”
“Bốp bốp bốp–”
Long Nhân Xà thần sắc lạnh lẽo, lại là tay thuận trở tay, ba cái tát tai rút quất lia lịa ra ngoài, quất đến Triệu Bản Tuyệt thân hình lảo đảo, quất đến Triệu Bản Tuyệt gương mặt phun máu.
” Quất ngươi một tên khốn nạn oắt con bên trong thông ngoại địch, ta cần trả giá cái gì?”
” Ta cho ngươi biết, nếu không phải bác sĩ nói với ta, ta gần đây vì dưỡng thương, tận lực không muốn sát sinh.”
” Ngươi ranh con dạng này, ta đã sớm một ngón tay đâm thủng trán ngươi!”
Long Nhân Xà vẻ mặt khinh thường.
“Đừng nói là ngươi, cho dù là môn chủ Tây Bắc Triệu Môn của ngươi, ta cũng chiếu tướng hắn hết cờ!”
“Không tin thì đi hỏi hắn, hắn có dám tới không!”
Triệu Bản Tuyệt vẻ mặt lạnh lùng, trong tiềm thức ra hiệu muốn thủ hạ sử dụng súng ống.
“Cái gì? Ngươi muốn giết người sao?”
Long Nhân Xà vẻ mặt khinh thường.
“Có muốn sử dụng một nghìn người hay một vạn người hay không? Là súng cầm tay hay đại pháo máy bay?”
” Đến đây, có bản lĩnh ngươi liền động thủ!”
” Không dám động thủ, ngươi chính là đồ con rùa bên trong thông ngoại địch!”
“Ngươi –”
Triệu Bản Tuyệt tức giận đến mức lồng ngực không ngừng lên xuống muốn nổ tung.
Nhưng ngay lúc sắp xuất thủ, hắn đột ngột kìm lại.
Bởi vì hắn chợt nghĩ, nếu một nhân vật như Long Nhân Xà dám ra tay, thì lão nhất định đã chuẩn bị cho nước cờ tiếp theo.
Nếu hắn còn dám tiếp tục xuất thủ, Long Nhân Xà có thể sẽ tìm cớ trực tiếp giết chết hắn tại đây.
Đây được gọi là sự sạch sẽ lưu loát.
Nghĩ đến đây, Triệu Bản Tuyệt nén giận bình tĩnh lại, đồng thời cố nặn ra một nụ cười nói: “Long môn chủ nói đùa.”
” Vừa mới là tiểu tử ta, có mắt mà không thấy Thái Sơn!”
” Trong lúc nhất thời, ta đã phạm sai lầm mà nói sai. Xin ngài hãy tha thứ cho ta.”
“Sai lầm như vậy, ta hứa sẽ không mắc phải!”
“Bốp-”
Long Nhân Xà không khách sáo chút nào, trở tay lại một cái tát, quất đến Triệu Bản Tuyệt xiểng niểng.
” Thế nào? Vừa rồi không phải rất mất dạy bố láo sao?”
” Thế nào đột nhiên nghĩ rõ ràng, cảm thấy Bổn môn chủ chuẩn bị cho ngươi cái hòm, để ngươi chui vào bên trong nghỉ khỏe.”
” Cho nên ngươi sợ hãi sao?”
” Ngươi không phải không sợ trời không sợ đất sao?”
” Ngươi không phải thế tử Tây Bắc Triệu Môn sao?”
“Ngươi không phải là người thuận vị thừa kế hoàng thất Thiên Trúc sao?”
” Thế nào? Vừa nghĩ tới có thể sẽ bị ta chơi chết, liền sợ rồi?”
“Ta thật sự không ngại nói cho ngươi biết, ngươi dám hoàn thủ một cái ta thử nhìn một chút, ta sẽ trực tiếp chơi chết ngươi, còn tặng ngươi tội danh mưu toan ám sát Long môn môn chủ!”
“Xét cho cùng, đối với những người trong chúng ta, chỉ cần danh chính ngôn thuận, làm cái gì đều có thể.”
Long Nhân Xà bộc trực, độc đoán, rất bá đạo.
Triệu Bản Tuyệt mí mắt nhảy lên, hắn còn tưởng rằng Long Nhân Xà bị trọng thương, có thể lấn được.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.