Chương trước
Chương sau
“Hiện tại đã có người đánh tới cửa, chúng ta không phải đối thủ, còn có thể làm gì?”
” Tài nghệ không bằng người, ngươi phải ngoan ngoãn quỳ xuống!”
“Dù sao trước đây cũng đã quỳ rất nhiều lần, ngươi còn quan tâm một lần này nữa sao?”
Vừa nói, Âu Dương Bá Đạo cười lạnh một tiếng, một chân giẫm trên bàn trà: “Lời ta nói, nghe rõ ràng sao? Nghe rõ chưa?”
Khi nghe điều này, tất cả mọi người nhìn nhau.
Tuy lời nói của Âu Dương Bá Đạo rất khó nghe, nhưng nhiều người rất rõ ràng, đây là thực tế.
Tuy rằng, do quan hệ của tổng giáo đầu, Đại Hạ bây giờ đã là một cường quốc thế giới.
Tuy nhiên, cho dù là cường quốc thế giới, đối mặt với tình huống tứ đại Võ Minh liên thủ này, cũng sẽ mười phần đau đầu.
Hơn nữa, lần này là giang hồ, chính phủ không tiện tham gia xen vào.
Nếu không, một khi đã tham gia, một khi đã can thiệp, mọi thứ sẽ trở nên lớn hơn.
Và loại trách nhiệm này không ai có thể gánh chịu.
” Chuyện giang hồ xác thực phải Giang Hồ giải quyết.”
” Nhưng là chính phủ không xuất thủ, không có nghĩa là chúng ta liền sợ một đám đạo chích hải ngoại.”
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói.
“Hơn nữa, dù là đảo quốc, hay là Thiên Trúc, chúng ta đều đánh cho mặt sưng chù vù rồi.”
“Ai đã cho bịn hắn sự tự tin, để đưa ra loại yêu cầu này?”
” Bọn hắn, còn chưa xứng..”
“Không xứng!?” Âu Dương Bá Đạo giễu cợt nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Ta nói cho ngươi biết, họ Bùi, cả thế giới này đều có tư cách nói những điều như vậy.”
“Chỉ có ngươi, Bùi Nguyên Minh không có!”
“Bởi vì chuyện này xảy ra là do ngươi!”
” Ngươi nói ngươi không tầm thường, phách lối như thế, ngươi ra tay sao!”
” Một mình ngươi lại quét ngang tứ đại Võ Minh sao!”
“Để ta xem ngươi có làm được không!”
“Nhưng nhìn ngươi, hiện tại ngươi co đầu rút cổ dưới đôi cánh Vạn Khiếu Đường. Không biết đã thử bao nhiêu cách để cầu xin sự che chở của hắn!”
” Nhìn ngươi dạng này, ngươi còn có tư cách nói này nói kia sao?”
Âu Dương Bá Đạo vẻ mặt khinh thường.
“Đương nhiên, ta cũng biết ngươi có mấy phần bản lĩnh, có thể đánh chết một ít người trẻ tuổi, có chút vinh hạnh…”
“Nhưng ngươi không biết sao? Hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay! Hảo hán không địch nổi nhiều người!”
” Chớ nói chi là, ngươi cũng không tính được là hảo hán cái gì!”
“Vậy tỉnh lại đi!”
” Trẻ tuổi nóng tính thì có thể, nhưng là tuyệt đối không được quá độ cuồng vọng, hại người hại mình!”
” Ta không biết cái gì gọi là trẻ tuổi nóng tính.”
Bùi Nguyên Minh thần sắc nghiêm nghị.
“Ta chỉ biết, Đại Hạ chúng ta đã đứng lên từ lâu, không ai có thể để cho chúng ta quỳ xuống!”
“Chúng ta sẽ không bao giờ quỳ xuống!”
“Đây là niềm tự hào của Đại Hạ trong năm nghìn năm!”
“Năm ngàn năm tự hào?”
Âu Dương Bá Đạo cười lạnh một tiếng, hắn nghiêm túc trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Dù sao ta đã nói những gì nên nói, việc gì nên làm, cụ thể như thế nào, hãy để Vạn minh chủ của chúng ta quyết định.” ”
“Chỉ là họ Bùi. Nếu như ngươi thật sự có thể giải quyết chuyện này mà không cần quỳ xuống, ta và ngươi sẽ không còn ân oán nữa. Ta Âu Dương Bá Đạo sẽ tới Quốc Thuật Đường của ngươi, giúp ngươi lau sàn nhà!”
“Nhưng nếu ngươi quỳ xuống, con gái ta bị gãy chân nhi tử ta mất mặt, ta sẽ đích thân thu hồi…”
Khi giọng nói rơi xuống, Âu Dương Bá Đạo cười lạnh một tiếng, sau đó hắn vung tay lên, liền dẫn một đám người biến mất không còn tăm tích.
Nhìn dáng vẻ của Âu Dương Bá Đạo, Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ hứng thú.
Sau đó anh đóng cửa lại, đối với Vạn Khiếu Đường cười nói: “Vạn Lão gia, ông quan trường chìm nổi đã nhiều năm, cảnh tượng hoành tráng gì chưa từng thấy qua?”
“Cảnh tượng nhỏ này, có gì phải lo lắng.”
” Cảnh tượng nhỏ?”
Vạn Khiếu Đường thở dài một hơi, thần sắc hơi khó coi.
“Bùi Thiếu, cảnh tượng này không nhỏ!”
“Âu Dương Bá Đạo mặc dù nói chuyện khó nghe, nhưng có một số việc, lại không nói sai.”
“Đại Hạ của chúng ta theo năm tháng đã lớn mạnh hơn, đứng lên, nhưng là song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán không chịu nổi nhiều người!”
“Lần này không thể sử dụng lực lượng chính phủ, nếu không sẽ bị cho là ỷ thế nước lớn, thắng mà không võ!”
“Chỉ bằng vào thực lực của Võ Minh Đại Hạ, khó, khó, khó…”
“Không nói tới việc nội bộ Võ Minh Đại Hạ có ai cản trở hay không, chỉ là các thánh địa Võ Học lớn đều đang mạnh ai nấy làm mà thôi. muốn đối kháng với tứ đại Võ Minh hải ngoại, thì phiền phức lắm.”
” Dù sao người ta là cử quốc chi lực mà đến…”
Nói đến đây, Vạn Khiếu Đường trong lòng thở dài.
Đại Hạ Rắc rối nhất là ở những thánh địa Võ Học này, mỗi nhà đều quá mạnh, cho nên mọi người thế lực ngang nhau, không ai phục ai.
Trong hoàn cảnh này, có lẽ không thể chung tay để đạt được sự đồng thuận, trong một thời gian ngắn.
Mà ngoại cảnh tứ đại Võ Minh, bởi vì có quan hệ chung một địch nhân, nay đã liên thủ với nhau.
Dưới tình huống này, để Võ Minh Đại Hạ đấu với tứ đại Võ Minh ở hải ngoại, thật sự không dễ dàng như vậy.
“Cái gọi là tứ đại Võ Minh ở nước ngoài, chẳng qua là mặt mũi mà thôi.” Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói.
“Nam Dương Võ Minh hay là Võ Minh ở Viễn Đông, thật ra cũng chỉ là một danh hiệu lớn mà thôi, không có nhiều cao thủ có thực lực chút nào.”
” Lần này chân chính xuất thủ, 80% là Thiên Trúc cùng đảo quốc.”
“Rốt cuộc, người đảo quốc vẫn luôn muốn diệt vong Đại Hạ của chúng ta, trước đó tại cảng cược hai thành ở Hong Kong đã bị thua thiệt lớn.”
“Bản thân bọn hắn cũng không dám, liền tìm người Thiên Trúc liên thủ!”
“Cho nên, tứ đại Võ Minh hải ngoại, nói đến thì dọa người vô cùng, nhưng đối với tôi mà nói, bọn hắn chẳng là cái gì…”
“Chẳng là cái gì…”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.