Chương trước
Chương sau
Người Thiên Trúc lớn tiếng gào lên đau xót.
“Đây là một sự mờ ám rất lớn!”
” Ta thắng quang minh chính đại, thời điểm nào đến phiên các ngươi, những kẻ tôm tép nhãi nhép không phục?”
Bùi Nguyên Minh nhìn một đám người ‘Thiên Trúc nhào lên lộn xuống.
” Trận đấu này, đạt được tam đại Võ Minh quốc tế chứng kiến cùng tán thành, quá trình tuyệt đối công bằng công chính công khai!”
Mặc dù trước đó một mực nhằm vào Bùi Nguyên Minh, nhưng hiện tại, người chủ trì cũng biết, cái mông hắn nên ngồi ở chỗ đó.
“Nếu người Thiên Trúc các ngươi, không có bất cứ bằng chứng nào, buộc tội chúng ta mờ ám, mà là tùy ý nói xấu, thì Tam đại Võ Minh của chúng ta, không ngại phong sát đối với người Thiên Trúc trên toàn cầu!”
Nghe thấy những lời như vậy, một đám người Thiên Trúc đều nháy mắt nhận sợ, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh lớn tiếng nói “Tên khốn họ Bùi, ngươi thắng mà không võ!”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, không quan tâm mà nhận lấy huy chương vàng do người chủ trì giao cho, vui ôi ôi bắt đầu chụp ảnh lưu niệm.
“Họ Bùi, ta không phục! Ta muốn thay mặt người Thiên Trúc khiêu chiến ngươi, ta muốn thách đấu ngươi, cái gọi là tổng quán quân!”
Đúng lúc này, Phạm Phách Giới đẩy vài tên bảo an ra, rống lên nhảy lên võ đài, mắng Bùi Nguyên Minh.
” Ngay hôm nay, ngay ở chỗ này, hai chúng ta đại chiến một trận!”
” Nếu như ta không có cách nào thắng ngươi, ta đập đầu chết trên mặt đất!”
“Nhưng nếu ngươi thua, ta không cần ngươi thay đổi kết quả của cuộc chiến này.”
“Ta chỉ muốn ngươi thông báo, ngươi Bùi Nguyên Minh không bằng Phạm Phá Giới ta!”
“Họ Bùi, ngươi dám đến đánh một trận sao?”
Rõ ràng, Phạm Phách Giới biết rõ rằng, khi mọi thứ đã phát triển đến mức này, thì hắn đã không thể cứu vãn.
Cho dù hắn có gào thét như thế nào, tổng quán quân cũng chỉ có thể là Bùi Nguyên Minh, không thể là ai khác.
Nếu hắn ta tiếp tục ồn ào, chỉ làm ba người đại diện của Võ Minh, những người có ý kiến tốt về người Thiên Trúc, sẽ có ý kiến với hắn.
Nó không đáng.
Vì vậy, vào lúc này, Phạm Phách Giới quyết định cầm kiếm, dựa vào chính mình thách đấu với Bùi Nguyên Minh.
Chỉ cần có thể bóp chết chức tổng quán quân của Bùi Nguyên Minh, thì người Thiên Trúc, sẽ có thể tìm được lại chỗ đứng của mình, có thể lấy lại danh dự, mà không cần quá mất mặt xấu hổ.
“Phạm Phá Giới, ngươi không biết xấu hổ sao !?”
Lúc này Âu Dương Niên đứng lên trước, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Ngươi được mệnh danh là một trong tam đại yêu tăng của Thiên Trúc, thực lực của ngươi cao nhất trong toàn bộ người Thiên Trúc!”
” Mà ngươi lại là một trưởng bối!”
” Một trưởng bối thế này, lại bức chiến một tên tiểu bối, ngươi đây là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”
“Hơn nữa, nơi này, ngươi nói cũng không tính!”
“Tại sao Bùi Nguyên Minh phải đấu với ngươi?”
“Cậu ấy đã là tổng quán quân rồi!”
Rõ ràng Âu Dương Niên biết rất rõ, Phạm Phán Giới đây là chó cùng rứt giậu.
Bùi Nguyên Minh bây giờ tổng quán quân, theo lý có thể trở thành Long Môn Thiếu môn chủ.
Trong tình huống như vậy, tại sao phải bận tâm theo ý muốn của Phạm Phá Giới?
” Tốt, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.