Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Ta đều nói, vừa rồi không gọi là đánh ngươi, nếu như ngươi muốn biết cái gì gọi đánh ngươi, liền tới đây…”
Lời nói vừa dứt, Bùi Nguyên Minh một bước phóng ra, lại tát trái tay.
Triệu Giai Tử biến sắc, vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô cố hết sức tránh né, nhưng trong mắt cô, cái tát của Bùi Nguyên Minh như phóng to vô hạn.
“Bốp!”
“Ta là quán quân cấp tỉnh Long Môn Đại Hội Vũ Thành. Có tham gia hay không là chuyện của ta. Ngươi là người ngoài có tư cách gì bố láo?”
“Bốp!”
“Chúng ta, Công Tôn phó môn chủ, cũng không dám nói ta thực lực không đủ. Ngươi là người ngoài ríu rít nói bậy, lão nhân gia của ngươi đã chết rồi sao?”
“Bốp!”
“Thực lực của ta, sâu cạn thế nào cũng nhìn không ra, lại dám xưng là đại biểu của Tây Bắc Võ Minh? Người như ngươi đơn giản là làm mất mặt Võ Minh!”
“Bốp -”
“Bây giờ còn không ngăn được ta, ngươi không phải nên quỳ xuống hay sao !?”
Bùi Nguyên Minh thần sắc lạnh lẽo.
Một bên răn dạy Triệu Giai Tử, một bên tay thuận tay nghịch lại là mấy cái bạt tai quăng mạnh tới.
Trực tiếp đánh cho Triệu Giai Tử mặt mũi bầm dập, đầu óc choáng váng, ngay cả lời đều nói không nên lời.
“Bốp -”
Một cái tát cuối cùng vừa rồi, Bùi Nguyên Minh trực tiếp tát vào đôi mắt gấu trúc của Triệu Giai Tử, sau đó nhẹ giọng nói: ” Về sau ghi nhớ, làm người phải khiêm tốn, phải tự biết mình, bằng không mà nói, sẽ còn có người dạy ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/290033/chuong-3789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.