Chương trước
Chương sau
Bên cạnh, Tần Ý Hàm rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, cô bước lên phía trước tát một cái vào mặt người phụ nữ đê tiện, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”
” Chúng ta nơi này không chào đón các ngươi!”
“Ngươi –”
Người phụ nữ xấu tính bụm mặt và lùi lại, vẻ mặt không thể tin được.
Rõ ràng, trong cuộc đời ngắn ngủi của cô ta, chưa từng có ai dám đối xử với cô như thế này.
Khoảng hơn chục người đàn ông và phụ nữ tung cẩu phía sau cô ta cũng rất tức giận.
Rõ ràng, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải cảnh tượng như vậy, còn có người dám động thủ đánh bọn hắn sao?
Bình thường mà nói, đều là bọn hắn chủ động đánh người mới đúng.
“Được rồi! Được rồi! Con mẹ nó, lần đầu tiên sau mấy chục năm, ta mới thấy có người dám động tới ta!”
Người phụ nữ xấu tính hai tay bụm mặt và đứng vững vàng, với một nụ cười lạnh.
” Thế nào? Biết một chút võ công liền rất phách lối sao?”
” Cho là mình vô địch thiên hạ rồi?”
Bùi Nguyên Minh nhíu mày, không nói nhảm nữa mà nhẹ giọng nói: “Được rồi, dừng ở đây, ta chỉ một câu, các ngươi đến cùng là lăn hay không lăn ra?”
“Thằng khốn, đây thật sự là lần đầu tiên ta thấy một người không biết sống chết như vậy!”
Người phụ nữ xấu tính cười lạnh một tiếng, bụm mặt, vẻ mặt vặn vẹo đến cực điểm.
” Tiểu tử, ta cho ngươi biết, ta hôm nay chẳng những không lăn ra, ta còn muốn cho ngươi cùng người của ngươi dập đầu xin lỗi, bồi thường một 10 triệu, lại ngoan ngoãn đem ba tiểu lâu la làm huấn luyện viên miễn phí, đưa đến tận nhà ta!”
“Nếu không cho các ngươi xem một chút màu sắc, các ngươi thật sự cho rằng chúng ta ăn chay!”
“Bây giờ, gọi cho Hoàng Thiếu!”
Người phụ nữ xấu tính hét lớn.
Người quản gia sau lưng cô ta cười lạnh một tiếng, thật nhanh bấm điện thoại, sau đó thấp giọng xuống nói mấy câu.
Cúp điện thoại xong, nhóm bọn hắn một mặt đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh và những người khác.
Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, vẻ mặt lãnh đạm.
Anh muốn xem, đằng sau người phụ nữ kiêu ngạo này, đến cùng là nhân vật nào.
“Bùm ——”
Mười phút sau, sau cửa có tiếng động cơ xe, sau đó là một đoàn xe địa hình dừng ở cổng Quốc Thuật đường.
Ngay sau đó, một nhóm đầu lâu mặt ngựa mặc võ phục vàng vọt xuống xe.
Bọn hắn bên hông đều treo đao kiếm, cả đám đều đằng đằng sát khí, thần sắc lạnh lẽo.
Ngay sau đó, giữa đám đông, một thanh niên nhìn cà lơ phất phơ bước ra.
Hắn ta cao khoảng 1,75 mét, tóc nhuộm vàng, mang trên mặt một vẻ ham mê tửu sắc quá độ .
Giờ phút này, sắc mặt của hắn chìm xuống như nước, không giận tự uy.
Nhìn thấy hắn vừa xuất hiện, nữ nhân vô cùng xấu tính kia, cùng mấy chục nam nhân mặc y phục tung cẩu đều xông tới, vẻ mặt nịnh nọt: “Hoàng Thiếu, ngài đến rồi!”
“Chính là những tên khốn kiếp này, bọn họ không cho ngài thể diện, cũng không cho hoàng kim cung ngài thể diện!”
” Ngài nhất định phải giúp chúng ta chủ trì công đạo!”
Hoàng Thiếu thờ ơ nói với người phụ nữ đê tiện: ” Biểu tỷ, ta đã nói bao nhiêu lần, nếu ở bên ngoài gặp chuyện, cứ báo danh là Hoàng Thiếu Quần.”
“Vũ Thành này bao lớn, ai dám không cho ta mặt mũi?”
“Cái gì? Hắn là Hoàng Thiếu Quần !?”
Khi nghe thấy cái tên này, rất nhiều người xung quanh, mỗi một người sắc mặt nháy mắt đều trở nên khó coi vô cùng.
Mặc dù Hoàng Thiếu Quần, chỉ là một trong những đệ tử ngoại môn của thánh địa Võ Học hoàng kim cung, nhưng hắn lại có một vị sư huynh là đệ tử nội môn của Hoàng Kim Cung.
Điều này cũng khiến hắn ta trở thành loại kiêu ngạo và độc đoán ở ngoại môn của Hoàng cung.
Còn tên này, biết rõ mình không thể tiến xa trong võ đạo, nên thường dùng danh nghĩa hoàng kim cung uy hiếp mọi người bên ngoài, phô trương sức mạnh diễu võ giương oai.
Nhưng sức nặng của ba chữ Hoàng Cung thật sự quá lớn, cho nên Hoàng Thiếu Quần mang bảng hiệu của Hoàng kim Cung ra uy hiếp mọi người, có thể nói là bất khả chiến bại.
Vừa rồi, tất cả mọi người đều cho rằng, việc người phụ nữ xấu tính này nói ra khỏi ba chữ Hoàng kim cung chỉ là một chiêu bài, chẳng qua là một sự nguỵ trang.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy Hoàng Thiếu Quần bước ra ngoài, mọi người trong toàn trường đều cảm thấy ớn lạnh.
Một trong mười huấn luyện viên hàng đầu, Nạp Lan Yên Nhiên, xuất sinh ở ngoại môn của Hoàng Kim Cung, khi nhìn thấy Hoàng Thiếu Quần, mí mắt cũng giật giật.
Nhưng nàng không hề né tránh, mà là bước nhanh đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh nói nhỏ: “Bùi Thiếu, Hoàng Thiếu Quần này địa vị rất lớn, ngài không nên vọng động, tôi sẽ đối phó.”
Nói xong, không đợi Bùi Nguyên Minh nói, Nạp Lan Yên Nhiên đã tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Chào Hoàng Thiếu.”
“Ồ, đây không phải là Nạp Lan sư muội của chúng ta sao?”
“Chào cái gì mà chào?”
” Ta và ngươi quen sao?”
Hoàng Thiếu Quần với ánh mắt có chút tà ý, rơi vào trên thân thể yêu kiều và khuôn mặt xinh xắn của Nạp Lan Yên Nhiên, mang theo một loại ngoài cười nhưng trong không cười.
” Không cho biểu tỷ ta mặt mũi, còn đánh vào mặt của nàng, thế nào? Sự tình phách lối đến dạng này, ngươi còn nghĩ ta có thể làm gì nữa?”




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.