” Nhận thua thì tốt,” Bùi Nguyên Minh cười nhạt, “Đối với một người, quan trọng nhất chính là biết bản lãnh của chính mình, hiểu rõ năng lực của mình.”
“Bởi vì điều này, chí ít sẽ không ném đi cái mạng nhỏ của mình.”
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh buông lỏng tay ra, lấy khăn giấy lau giữa các ngón tay.
Mà Long Thiên Chiến, ngược lại là quỳ ngồi trên mặt đất, sắc mặt như xám tro tàn.
Hắn đã bị đánh bại, hoàn toàn bị đánh bại, và bị bại triệt để.
“Người đâu, hãy mang Long Đại Thiếu mời về Chấp Pháp đường, hỏi thật kỹ, thẩm vấn cẩn thận.”
“Ta rất muốn xem, Long Môn có bao nhiêu người thân ở Tào doanh, lòng lại ở Hán …”
“Ngại quá, hôm nay ngươi, bất cứ ai đều không mang đi được!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng, kiêu ngạo và uy nghiêm, truyền khắp toàn trường!
Ngay sau đó, thấy cánh cửa bị đạp tung với một tiếng “rầm”.
Hàng trăm tên lính đánh thuê súng ống đầy đủ vọt vào, trong tay đều cầm súng, giờ phút này trực tiếp mở khóa an toàn, chĩa súng về phía Bùi Nguyên Minh và những người khác.
Những người này đằng đằng sát khí, ánh mắt bên trong lạnh lẽo, không mang chút mảy may tình cảm, xem ra đều là những người đã từng lăn lộn trên chiến trường.
Bầu không khí trong toàn trường đột nhiên im lặng, mọi người đều có chút không kịp phản ứng.
Không ai có thể tưởng tượng được, vào thời điểm hết thảy đều kết thúc, lại có biến cố mới phát sinh.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/289946/chuong-3702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.