Sau đó cô nhớ ra một chuyện khác, và nói: “Anh rể, Giai Âm như thế nào rồi?”
“Em nghe nói, cô ấy luôn trông có vẻ uể oải đờ đẫn, như thể cô ấy đã trở thành một kẻ đần độn. Chẳng lẽ thực sự là do bị em bắn sao?”
Sau khi nói về chuyện của mình xong, cô gái tốt bụng này, không thể không bắt đầu quan tâm đến bạn gái của mình.
“Ta không biết.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
“Nhưng phát bắn của cô, không ảnh hưởng quá nhiều đến cô ấy.”
“Cô ấy cũng không bị bệnh.”
“Hả? Thế cô ấy bị sao?”
Trịnh Khánh Vân sửng sốt, giật nảy cả mình.
“Cô ấy không phải chỉ sợ hãi thôi sao? Làm sao có thể không chữa khỏi?”
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Lần bắn kia chỉ là bị thương ngoài da, dĩ nhiên có chút kinh hãi, nhưng làm sao có thể sợ hãi đến như vậy?”
“Chỉ là, cho dù là bác sĩ hay y tá, bọn họ đều điều trị sai phương hướng, cho nên tự nhiên trị không hết.”
“Một số bệnh không thể chữa khỏi bằng Tây y, nhưng nếu nhờ tới Đông y của chúng ta giúp đỡ, nói không chừng còn có cơ hội.”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng lười giải thích mà chuyển đề tài: “Cô quan tâm đến Gia Âm nhiều như vậy? Có phải vì quan hệ với cô ấy, nên khi bị người ta vây đánh, cô mới không tức giận, đúng không?”
Trịnh Khánh Vân thở dài, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ánh sáng: “Em lúc đầu rất tức giận.”
“Nhưng em đột nhiên hiểu được, kỳ thật cô ta cũng là người vô tội.”
“Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/289719/chuong-3475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.