Chương trước
Chương sau
Chương 2334:
Vẻ mặt Thôi Văn Triết nghiêm trọng mà kiêng kị, ở bên cạnh nói về cường thế của Hồng Hưng.
Mà lúc này tầm mắt của Hòa Ngọc Lân nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, cho dù có kiêng kỵ, nhưng càng có nhiều rét lạnh. “Khốn nạn! Lần trước bị anh đánh, bây giờ anh không dễ thoát vậy đâu!”
“Báo cảnh sát, anh có thể thử xem, rốt cuộc là bắt các người tội danh bỏ thuốc, hay là tôi đánh bị thương người khác!”
“Đương nhiên, các người có thể thử xem năng lực của ai lớn hơn, người nào có mạng lưới quan hệ mạnh hơn, tôi không sao cả.”
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến nhìn Hòa Ngọc Lân cười mỉa. “Lần trước nể mặt nhà họ Hòa các người một chút, xem ra cho anh nhận thức sai lầm. “Bây giờ không khiến anh chết, e rằng có lỗi với anh!”
“Bỏ thuốc? Tôi căn bản không biết anh đang nói gì?” Mí mắt Hòa Ngọc Lân giật giật, nhưng mà lúc này anh ta vẫn nghiến răng nói: “Tổng giám đốc Phương là khách của tôi, tôi nói chuyện với cô ấy, uống chút rượu thì có sao?”
“Nhà nào bàn chuyện kinh doanh mà không như thế?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đừng nói có được hay không, Phương Diệu Nga hẳn là uống thuốc kích thích, tuy thứ này không phải thuốc, nhưng cũng không phải thứ tùy tiện mua được trên thị trường.”
“Cộng thêm giá cao, con đường ít, phần lớn số còn lại đang ở trên người anh đúng không?”
“Chỉ cần tôi tìm ra được, đến lúc đó xem người nào không chịu nổi!”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, nhưng khiến sắc mặt Hòa Ngọc Lân vô cùng khó coi.
Anh ta vung tay theo bản năng, bảo mấy vệ sĩ nhà họ Hòa đừng báo cảnh sát.
Rất rõ ràng, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, tên Bùi Nguyên Minh này chẳng những có thân thủ đáng sợ, vận may tốt tới mức dọa người, ngay cả mắt nhìn cũng kinh người.
Liếc mắt nhìn một cái đã biết anh ta bỏ thuốc gì với Phương Diệu Nga. “Khốn nạn, thằng khốn này!”
“Anh có chút năng lực thì thế nào?”
“Nhưng mà lần này không giống với lần trước!”
“Bây giờ Thôi Văn Triết cũng không bảo vệ được anh!”
“Thái tử Trần cũng không có khả năng bị anh dọa lùi bước!”
Hòa Ngọc Lân lùi tới bên cạnh Trần Thái Tùng, mở miệng nói: “Có thái tử Trần ở đây, tôi nhìn xem ai có thể bắt nạt tôi!”
“Thái tử Trần, anh ta là Bùi Nguyên Minh, tối hôm qua Quách Tuấn Anh bị anh ta dọa sợ!”
“Thập Tam Muội cũng rơi vào trong tay anh ta “Chú ba nhà tôi cũng bị anh ta đánh gãy chân tay!”
“Hơn nữa trong tay anh ta có một phần sáu đổ bài của “Hóa ra là anh.”
Trần Thái Tùng vốn hơi sửng sốt, sau đó híp mắt, rõ ràng là nhớ tới chuyện gì đó.
Anh ta chậm rãi đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh là Bùi Nguyên Minh dựa vào tên tuổi thế tử Minh dọa Quách Tuấn Anh nằm sấp sao?”
“Hơn nữa anh còn bắt Thập Tam Muội của Hồng Hưng chúng tôi đến hỏi chuyện sao?”
“Bây giờ ở trước mặt tôi, anh dám động vào anh em của tôi, cướp đoạt người phụ nữ của tôi, còn coi như không có Trần Thái Tùng tôi!”
“Họ Bùi, anh đúng là hung hãn!”
Trần Thái Tùng vừa nói, vừa nuốt mây nhả khói, cả người ở bên trong sương khói lượn lờ.
Nhưng mà loại dáng vẻ ta đây này của anh ta, càng khiến người ta sợ hãi hơn Hòa Ngọc Lân mở miệng đe dọa. “Hung hãn sao?”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, bước tới gần Trần Thái Tùng, thản nhiên nói: “Tôi có thể nói cho anh biết, tôi còn có thể hung hãn hơn nữa anh tin không?”
“Tôi không tin. Thái tử Trần phả một làn khói vào mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái, trực tiếp tát Trần Thái Tùng lảo đảo lùi về sau. “Bây giờ anh tin chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.