Chương trước
Chương sau
Chương 2005

Người bán đấu giá nhìn Phương Trung Nghĩa một cái, thấy anh ta không có ý nói thêm, cuối cùng cần răng giơ cây búa nhỏ trong tay lên.
“Lần thứ ba, mười ba nghìn.. “
Nhìn thấy cây búa nhỏ của cô ây sắp rơi xuống, Phương Trung Nghĩa rốt cục cũng tấm biển trong tay lên, lạnh lùng nói: “Mười bảy nghìn tỷ”
Mặc dù khi anh ta nói đã cố giữ bằng giọng lạnh lùng và bình tĩnh nhưng trong lòng ai cũng có thể cảm nhận được sự tức giận không nói nên lời.
Khóe miệng Bùi Nguyên Minh hiện lên một nụ cười, không cho Phương Trung Nghĩa kịp phản ứng, nhẹ nhàng câm tấm thẻ lên nói: “Ba mươi tư nghìn tỷ!”
Nghe đến mức giá này, khán giả bên dưới thực sự cảm thấy bất ngờ không thốt nên lời Ba mươi tư nghìn tỷ?
Báo giá mười bảy nghìn tỷ giờ đã chuyển thẳng thành ba mươi tư nghìn tỷ?
Đây không phải là coi tiên bạc là rác rưởi sao?
“Ầm!”
Lúc này Phương Trung Nghĩa phẫn nộ đứng dậy, cuối cùng anh ta cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Hống hách giơ chân đá vào chiếc bàn trước mặt. Đô sứ trắng xanh tinh xảo rơi xuống đất, hương thơm của trà xanh lan tỏa khắp phòng đấu giá.
Nhưng Phương Trung Nghĩa mặc kệ bọn họ, bước lên trên sàn nhà bóng loáng, từng bước đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, anh có thể lấy ra ba mươi tư nghìn tỷ sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Anh bị ngốc sao? Không phải tôi vừa mới trả ba mươi tư nghìn tỷ tiên đặt cọc sao?”
Nghe vậy Phương Trung Nghĩa chế nhạo: “Nếu tôi nói với anh rằng bây giờ tôi không tăng giá, có phải anh sẽ cảm thấy rất hối hận không?”
Bùi Nguyên Minh khinh thường liếc mắt nhìn Phương Trung Nghĩa đang cố tỏ ra trịch thượng, nhẹ giọng nói: “Trong từ điển của Bùi Nguyên Minh tôi không có từ hối hận”
“Hơn nữa tôi cũng tin tưởng rằng Cửu Long Ngọc này cực kỳ quan trọng đối với bên kia.”
“Chỉ là ba mươi tư nghìn tỷ, cậu Nghĩa nhất định sẽ tăng giá.
“Hiện tại tôi có thể cam đoan với anh. Chỉ cần anh ra giá bảy mươi nghìn tỷ vào lúc này. Tôi sẽ không tăng giá nữa và đưa đồ cho anh, thế nào?”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu tỏ vẻ thích thú.
“Cậu Nghĩa không cần cảm ơn tôi. Một quý ông thì không nẵng tay trên món đồ mà người khác khao khát. Tôi luôn luôn cư xử như một quý ông: “Tất nhiên nếu anh không đủ tiền thì đó lại là một vấn đề khác.”
“Anh cứ trả tiền đi, mọi thứ đều do anh quyết định”
“Trong trường hợp đó, tại sao anh phải giả vờ mình là một con sói với một cái đuôi lớn và có thực lực rất mạnh chứ?”
Phương Trung Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, hai mắt híp lại dường như muốn nhìn thấu tâm tư của Bùi Nguyên Minh lúc này đang cười cái gì.
Thật lâu sau Phương Trung Nghĩa mới lạnh lùng nói: “Đừng nói nhiều. Ba mươi tư nghìn tỷ, anh thăng rồi”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.