Chương trước
Chương sau
Chương 1958:
Tầm mắt Bùi Nguyên Minh nhìn vê phía người đàn ông cao lớn anh tuấn trước người, chỗ vị trí ngực anh ta có một nhãn dán tinh xảo, phía trên viết ba chữ “Bạch Sở Tiêu”.
Tâm mắt Hạ Vân cùng nhìn về phía trên sau đó khẽ nhíu mày nói: “Người nhà họ Bạch ở Tô Hàng, đội trưởng đội một của Long Ngục ở thủ đô.”
Lúc Bùi Nguyên Minh nghe thấy năm chữ nhà họ Bạch Tô Hàng lập tức hiểu rõ, đối phương hẳn là anh họ của Bạch Mộ Phong và Bạch Tuấn Hào.
Nhà họ Bạch ở Tô Hàng, hiện giờ ước gì có thể bóp chết mình ấy chứ?
Chẳng qua không thể ngờ tới một gia tộc đứng đầu nhìn có vẻ bình thường lại có quyên thể như vậy, vậy mà một đời trẻ tuổi đều có thể gia nhập vào trong Long Ngục.
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không đổi lấy điện thoại ra gửi một tin.
“Bùi Nguyên Minh! Hạ Vân!”
Bạch Sở Tiêu vung tay lên, ý bảo thuộc hạ vây quanh đám người Bùi Nguyên Minh, sau đó hai tay anh ta để ở sau lưng, lạnh giọng mở miệng: “Chúng tôi mới nhận được tố cáo!”
“Các người đánh bị thương tay chân của bạn bè Đảo Quốc trước công chúng, còn thiết lập nhà giam, nhốt bạn bè Đảo Quốc ở trong biệt thự!”
“Hành vi việc làm của các người, chẳng những có ảnh hưởng ác liệt, còn ảnh hưởng lớn tới tình hữu nghị lâu năm giữa Đại Hạ và Đảo Quốc!”
“Hành vi việc làm của các người quá ác liệt, tôi ở đây tuyên bố, các người bị Long Ngục tôi bắt đi”
“Các người có quyên duy trì im lặng, cũng có thể tìm luật sư, nhưng mà nhớ kỹ, hiện giờ mỗi một câu mà các người nói, đều là chứng cứ trình tòa trong tương lai!”
Bạch Sở Tiêu vô cùng kiêu ngạo.
“Bùi Nguyên Minh, Hạ Vân, tôi biết lai lịch của hai người bất phàm, đều có năng lực của mình!”
“Tuy tôi không muốn giết các người!”
“Nhưng các người muốn phản kháng, vậy thì đừng trách súng trong tay tôi không có mắt!”
“Người dám chống lại lệnh bắt giữ, tôi cũng không cần phải chịu bất cứ hình phạt nào!”
Vẻ mặt Bạch Sở Tiêu rét lạnh, tất nhiên là anh ta biết Bùi Nguyên Minh là ai, rất rõ hai em họ của mình vì rơi vào tay Bùi Nguyên Minh có kết cục gì.
Thậm chí nhà họ Bạch ở Tô Hàng muốn báo thù mãy lần, đều phải nhịn xuống.
Nhưng bây giờ sau lưng nhà họ Bạch ở Tô Hàng có người, Bạch Sở Tiêu vẫn luôn ẩn nấp ở thủ đô mới đứng ra.
Có thể biến Bùi Nguyên Minh thành phạm nhân dẫn đi, đối với Bạch Sở Tiêu mà nói, chuyện này là việc vô cùng thành công.

“Nếu anh muốn bắt, vậy thì dẫn tôi trở về đi”
“Bốp!”
Bỗng nhiên Bạch Sở Tiêu tiến lên trước, trực tiếp tát Hạ Vân một cái, tràn ngập lạnh lùng nói: “Cô Hạ nhà họ Trầm đúng không?”
“Cô đang dạy tôi làm việc à?”
Một cái tát này không có bất cứ dấu hiệu gì, hơn nữa sức lực rất mạnh, một cái tát mà thôi, vậy mà tát mặt Hạ Vân xuất hiện dấu tay màu đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.