Chương trước
Chương sau
Chương 1830:
Cái gì?
Nghe thấy mấy chữ này, toàn thân Lý Khải Lâm chấn động, nói theo bản năng: “Làm sao có thể có chuyện này được?”
Đám nữ minh tinh cũng đều lộ ra biểu cảm rung động, lúc nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, mí mắt giật điên cuồng.
Người nào cũng không thể ngờ tới Bùi Nguyên Minh lại có bản lĩnh này, giãm lên tập đoàn điện ảnh và truyền hình Sơn Vũ nhanh nhóng như vậy, kinh người như vậy.
Rốt cuộc tên nhóc này là ai?
Sao có thể có năng lực đáng sợ như thế?
“Két…”
Một lát sau có người đẩy cửa phòng bệnh, thanh tra dẫn đầu coi như không thấy Chân Giai Kỳ ở đây, trực tiếp còng tay Lý Khải Lâm.
“Ông Lý, ngay vừa rồi có mười tám nữ minh tinh cùng tố cáo với chúng tôi, ông dùng sức mạnh đối với bọn họ!”
“Mời ông phối hợp điều tra với chúng tôi!”
“Đúng rồi, bọn họ đều đã cung cấp đủ chứng cứ, bao gồm đồ lót, video clip trong camera theo dõi…”
“Nói một cách đơn giản, tội của ông không thể đặc xá, làm phiền ông đi theo chúng tôi trở về, nếu chuyện này không giải thích rõ ràng lắm, vậy thì khỏi ra ngoài nữa”
Nhìn lệnh bắt giữ trong tay thanh tra dẫn đầu này, Lý Khải Lâm vốn không ai bì nổi toàn thân chấn động, điếu xì gà trong tay “bốp” một tiếng rơi xuống mặt đất.
Mãy người cùng xông lên, bắt lấy Lý Khải Lâm.
“Ông Lý, trên thế giới này không có phong thủy luân chuyển, chỉ có thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.”
“Loại người giống như ông, thì ngồi tù mọt gông!”
Bùi Nguyên Minh tiến lên trước, vươn tay vỗ bả vai Lý Khải Lâm, giọng điệu lạnh nhạt: “Hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, kế tiếp tôi sẽ tìm Tạ Doãn Thần chỗ dựa vững chắc của ông để chơi đùa.”
“Tin tưởng tôi, anh ta không có thời gian cứu ông đâu”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh tiện tay tát mỗi nữ minh tinh một cái, sau đó đạp Trần Duy Nghĩa ra khỏi phòng bệnh.
Vẻ mặt đám Lâm Khang Dụ lạnh nhạt, giống như chưa tỉnh.
Đợi đám người rời đi, Lâm Khang Dụ mới đi tới trước người Bùi Nguyên Minh, thở dài một hơi, vẻ mặt lúng túng nói: “Cậu Bùi, tôi quản lý không nghiêm trên dưới chính phủ ở thủ đô, khiến đám người này ra ngoài làm mất hình tượng, là lỗi của tôi”
“Bây giờ sau khi trở về, tôi sẽ điều chỉnh lại từ bên trong cẩn thận, đảm bảo sẽ không xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ông Lâm, chuyện này ông không cần điêu chỉnh”
“Tôi sẽ tự mình đi tìm Tạ Doãn Thần, đòi một câu trả lời thỏa đáng”
Đôi mắt Lâm Khang Dụ hơi nheo lại, một lát sau vươn tay vỗ bả vai Bùi Nguyên Minh, nói: “Nếu cậu Bùi đã nói như vậy, như vậy chuyện này ở chỗ tôi sẽ kết thúc”
“Đợi chuyện này chấm dứt xong, cậu Bùi có rảnh thì tới nhà chơi”
“Chị dâu cậu khôi phục rất tốt, bà ấy vẫn luôn nhắc muốn mời cậu ăn bữa cơm”
“Ngoài ra chuyện cậu nương tay đối với Lục Trọng Bằng, tôi cũng biết rất rõ, cảm ơn cậu”
Bùi Nguyên Minh cười, thản nhiên nói: “Ông Lâm, hôm nay ông vốn đặc biệt tới đây, tôi nên mời ông ăn một bữa cơm”
“Nhưng tình hình phía bên tôi ông cũng thấy rồi đấy”
“Tôi không giữ khách ở lại nữa.”
Nghe thấy thế, Lâm Khang Dụ cười, cũng không nói gì thêm, mà dẫn Lâm Mạn Ni rời đi.
Nhưng trước khi đi, ông ta còn gọi một cuộc điện thoại, bảo cục cảnh sát phái người tới bảo vệ Trịnh Khánh Vân.
Chuyện này ông ta không biết thì thôi, nếu bây giờ đã biết rõ, lại trơ mắt nhìn có người tới tìm Trịnh Khánh Vân gây phiền phức, vậy ông ta đừng làm người đứng đầu thủ đô nữa.
Đợi Lâm Khang Dụ rời đi, Bùi Nguyên Minh dặn Ngô Kim Hổ chăm sóc Trịnh Khánh Vân cẩn thận.
Sau đó anh vẫy một chiếc xe taxi, đi thẳng tới trung tâm của thủ đô.
Cùng lúc đó, trong vườn hoa Đình Dương ở trung tâm thủ đô, Tạ Doãn Thần đang chơi cờ đột nhiên dừng động tác trong tay, nhìn điện thoại cách đó không xa đột nhiên vang lên một lát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.