Chương trước
Chương sau
Chương 1814:
Bùi Nguyên Minh nhận lấy cốc nước công tử Hải đưa qua, tùy ý uống vài ngụm cho nhuận cổ họng, lại dùng khăn tay lau ngón tay, mới híp mắt nhìn Lý Khải Lâm nói: “Ông Lý, ông đúng là không khiến tôi thất vọng”
“Tôi vốn cho rằng bây giờ ông sẽ quỳ trước mặt tôi.”
“Không thể ngờ tới ông còn có thể ngồi”
“Xem ra tôi làm còn chưa đủ!”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh câm điện thoại, gửi đi mấy tin nhắn.
Một lát sau, trong lúc mí mắt của Lý Khải Lâm đang giật điên cuồng, di động của ông ta vang lên lần hai, có người báo mấy tin xấu tới.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lý Khải Lâm vô cùng khó coi, ông ta không thể ngờ tới đã đến bước này, Bùi Nguyên Minh còn dám không cho mình mặt mũi như thế.
“Bùi Nguyên Minh, theo tôi cậu đây là nghé con mới đẻ không sợ hố, cũng không biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu!”
Sau khi hít sâu một hơi, Lý Khải Lâm ngăn lại đám Trần Duy Nghĩa đang nổi bão, mà đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt thản nhiên.
Theo ý ông ta, một lát nữa quân bài chưa lật của ông ta tung ra, Bùi Nguyên Minh chắc chắn sẽ xong đời.
Đến lúc đó ông ta không ngại bảo Bùi Nguyên Minh quỳ xuống, tự mình ra tay tát anh mười mấy cái.
“Ở nơi công chúng giống như bệnh viện, mà dám gây chuyện như thế, ông Lý, ông không thấy mình vô cùng ngây thơ sao?”
“Còn Trần Duy Nghĩa, dám sỉ nhục Khánh Vân trước mặt tôi, anh ta cảm thấy tôi dễ bắt nạt à?”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh híp mắt đứng lên nhìn Trân Duy Nghĩa, thản nhiên nói: “Trần Duy Nghĩa, nể mặt nơi này là bệnh viện, tôi không muốn gây chuyện quá lớn, bây giờ tôi bỏ qua cho anh, hi vọng anh có thể quý trọng cơ hội này.”
“Nếu còn có lần nữa, tôi không ngại tiễn anh vào trong quan tài đâu.”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói, vẻ mặt như thường.
Nhân vật nhỏ giống như Trần Duy Nghĩa dám nhảy nhót tưng bừng, mở miệng nói lời linh tinh, Bùi Nguyên Minh cảm thấy tát mấy cái là quá hời cho anh ta.
“Mày..”
Tay phải của Trân Duy Nghĩa run run chỉ vào Bùi Nguyên Minh, bộ dạng như ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Bùi Nguyên Minh.
“Họ Bùi kia, hôm nay bọn tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Đúng vậy! Mày rất đáng chết!”
“Con mẹ nó tên man rợ”
Một đám nữ minh tinh cũng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, vậy mà tên nhóc thối này dám đánh đạo diễn Trân của bọn họ, phải dìm xuống sông mới đượ!
c Đạo diễn Trần là trời, đạo diễn Trần là lẽ phải, đạo diễn Trần là không khít Người đắc tội đạo diễn Trần, đều phải chết hết!
Bùi Nguyên Minh mặc kệ đám nhân vật nhỏ này, mà nhìn về phía Lý Khải Lâm thản nhiên nói: “Ông Lý, giữa ông và tôi cũng không cần phải nhiều lời đúng không?”
“Không biết hôm nay ông tới đây là muốn làm gì?”
“Là chuẩn bị quỳ xuống cầu xin tôi tha cho ông sao?”
“Hay là chuẩn bị tới chỗ tôi đòi lẽ phải?”
“Nếu muốn đòi lẽ phải, chỉ sợ ở chỗ tôi không cho được ông”
Nhìn lúc này vẻ mặt Bùi Nguyên Minh còn lạnh nhạt, Lý Khải Lâm ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra biểu cảm rét lạnh: “Bùi Nguyên Minh, có đôi khi ứng xử đừng nên nói chuyện quá vẹn toàn!”
“Tôi thừa nhận tôi xem nhẹ cậu, cậu chắc chăn có chút bản lĩnh, có chút tự tin!”
“Chỉ tiếc ở nơi như thủ đô, ngoại trừ mấy đại thần kia ra, sức mạnh của người nào cũng không đủ cứng rắn!”
“Nói ví dụ như vị đại thần đứng sau lưng tôi, cậu khó có thể tưởng tượng nổi!”
“Gặp được cậu ấy, không quỳ cũng phải quỳ!”
Sau khi nói xong, chỉ thấy Lý Khải Lâm vung tay lên, thư ký ở bên cạnh cầm một cái hộp tinh xảo tới, sau đó chậm rãi mở ra.
Một miếng lệnh bài xuất hiện, phía trên có một chữ “Tạ”.
Miếng lệnh bài này rất cũ, nhìn giống như sản phẩm của triều đại cũ, nhưng thứ này đại biểu cho cái gì, lại khiến toàn thân người ta không nhịn được phát lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.