Chương trước
Chương sau
Chương 1727:
Bùi Nguyên Minh không để ý đến Triệu Thanh Hạm mà đợi sau khi cô ta đi rôi mới gọi điện thoại cho Trịnh Khánh Vân.
Biết được trước đó Trịnh Khánh Vân nhận được điện thoại nên đã đến trường quay quay bổ sung một cảnh, tạm thời chưa về biệt thự, Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Một lát sau anh lại gọi cho Ngô Kim Hổ, bảo bọn họ phái người đến đó bảo vệ Trịnh Khánh Vân.
Sau khi làm xong tất cả thì Bùi Nguyên Minh mới cầm theo hộp thức ăn nhanh đi vào khu biệt thự Hương Sơn.
Lúc đi đến cửa chính của biệt thự số một, Bùi Nguyên Minh dùng thẻ mở khóa cổng, sau đó một đạp đá bay cửa lớn, cả người lùi vê sau nửa bước.
“Vèo vèo vèo…”
Ba mũi bắn vào chỗ mà Bùi Nguyên Minh vừa mới đứng.
Sát ý lan tràn trong nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự.
Có vẻ là Bùi Nguyên Minh đã sớm đoán được chuyện này rồi, lúc tên nỏ đồng thời bắn ra thì anh phất tay một cái, đồ hộp trong tay bay vào trong phòng, đồng thời chân anh khẽ nhún, cả người bay lên lan can lầu hai, tay phải dùng sức bám lấy leo lên lầu hai như một con khi.
Hộp thức ăn bay ra ngoài đúng lúc đập trúng công tắc điện, trong nháy mắt ánh điện sáng lên.
Sát thủ vốn năm ở góc lầu hai hiện ra, trên người bọn họ đều mặc đồ màu đen, che kín cả tóc, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Trong nháy mắt đèn sáng lên, những tên này theo bản năng híp mắt, bọn họ phải tiếp tục tập trung vào Bùi Nguyên Minh.
Nhưng mà vào lúc này Bùi Nguyên Minh mới ném mấy đôi đũa trong phần đồ ăn nhanh ra.
“Vèo vèo vèo.”
Ba sát thủ ở khoảng cách gần nhất ôm cổ, vẻ mặt khó tin xụi lơ trên mặt đất.
Bùi Nguyên Minh lập tức kéo xác chết gân mình nhất chắn ngang người mình.
“Vèo vèo vèo.”
Lại là ba mũi nỏ nữa, nhưng mà không hề có tác dụng gì.
Chân Bùi Nguyên Minh móc lấy những mũi nỏ trên mặt đất, bắn vê những phía khác nhau.
Tiếng rên vang lên, lại có ba sát thủ ở ban công lầu hai rơi xuống hành lang lầu một.
Đá những thi thể này vào phòng khách, Bùi Nguyên Minh mới câm lấy khăn tay trên bàn, từ từ lau những giọt máu trên tay.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng truyền đến, một bóng người tinh tế ngồi trên sofa đứng lên, vẻ mặt tán thưởng nói: “Không hổ là một cao thủ có thể dùng tay bóp nát kim cương.”
“Đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi”
Bùi Nguyên Minh đi xuống cầu thang, cũng nhìn đối phương cười nói: “Đinh Nam Hành của Bách Lạc Môn, tôi chờ anh đã lâu.”
“Cậu đang chờ tôi?”
Hôm nay Định Nam Hành mặc đồ đen dài, dưới chân mang giày vải, cả người nhìn có vẻ tiên khí phất phơ như là một đại sư.
Nghe thấy lời này của Bùi Nguyên Minh, anh †a sững sờ, sau đó hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.
Anh ta muốn biết Bùi Nguyên Minh thật sự biết được hay chỉ là đang tỏ vẻ, chỉ là cơ bản không nhận ra được.
Điều này làm cho Đinh Nam Hành có vẻ tán thưởng Bùi Nguyên Minh nhiều hơn.
Dù sao những người trẻ tuổi bây giờ thì sẽ hiếm có sự bình tĩnh như vậy.
Bùi Nguyên Minh đi đến bên cạnh bàn trà rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa nói: “Đúng là chờ anh”
“Bảo tất cả các đàn em của anh ra đi, trốn cũng có ý nghĩa gì chứ?”
“Cậu chờ tôi làm gì?”
Đỉnh Nam Hành chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, đồng thời đưa tay ra dấu để đàn em của mình kiểm tra xem xung quanh có mai phục hay không Rất nhanh đã có bảy tám người đàn ông đi ra, đều lắc lắc đầu, xác định xung quanh không có mai phục.
Đại Hùng mà trước đó Bùi Nguyên Minh đã gặp bỗng đi tới, thấp giọng nói: “Anh Đinh, không có vấn đề gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.