Chương trước
Chương sau
Chương 1717:
Định Nam Hành lạnh lùng nói: “Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, hay là cậu nói cho tôi biết rốt cuộc thì làm như thế nào mới được!”
Chung Thanh Tùng dập đầu nói: “Anh Đinh, cầu xin anh, cầu xin anh hãy nghĩ cách, chỉ cần anh có thể cứu em, vậy thì tất cả tài sản của nhà họ Chung đều cho anh.”
“Mặc dù không nhiều nhưng mà cũng mấy ngàn tỷ, chỉ cần anh có thể giữ cái mạng nhỏ của em”
Lúc này Đường Hàn Vũ cũng không ngừng dập đầu, cô ta hiểu rất rõ cô ta cũng đã ở hiện trường, tuy những đệ tử Long Môn sẽ không giết cô ta, nhưng mà kết quả của cô ta có khi còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Đỉnh Nam Hành thản nhiên nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu chủ Uông – Uông Khải Trạch cũng đi cùng các người đúng không?”
“Không phải cậu ta là cháu trai của Uông Vĩ Thành sao? Sao cậu ta không đứng ra cầu xin?”
‘Vẻ mặt Chung Thanh Tùng căm hận nói: “Chỉ là do cậu ta khoe khoang thôi, trên thực.
tế cậu ta chỉ là con cháu bà con xa của nhà họ Uông, lúc này cậu ta cũng đã quỳ gối trước nhà chính của nhà họ Uông.”
“Nể tình của †a thì có lẽ nhà họ Uông sẽ không đụng đến cậu ta, nhưng nếu muốn cậu ta nói giúp chúng ta thì chắc chắn không thể”
Đỉnh Nam Hành khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Theo như cậu nói thì cậu đánh không lại Hùng Minh Triết, nhưng mà sau khi tên họ Bùi kia chỉ cậu vài thứ thì cậu đã trở nên rất mạnh?”
“Chẳng những liên tiếp đánh Hùng Minh Triết bị thương, cuối cùng càng dựa theo sự.
dẫn dắt của cậu ta đánh chết Hùng Minh Triết?”
Chung Thanh Tùng ngẩn ra, vẻ mặt bỗng mừng như điên nói: “Đúng, anh Đinh, em không hề cố ý giết người, là do họ Bùi kia dẫn dắt, em chỉ dựa theo cách nói của cậu ta mà thôi.”
“Cậu ta mới là hung thủ.”
Định Nam Hành mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính cậu ta mới là hung thủ.”
“Bản lĩnh của cậu đến đâu ai cũng đều biết, bình thường Hùng Minh Triết chỉ cần một tay là đã có thể đánh cậu như đánh một con chó.”
“Nhưng mà lần này vì Bùi Nguyên Minh thôi miên cậu, lúc đầu cũng là cậu ta ra tay trước.”
“Vì thế cậu ta mới là hung thủ thật sự”
Mấy người Đường Hàn Vũ cũng đã kịp phản ứng lại, lúc này đều gật đầu nói: “Không sai, anh Đinh, chúng tôi đều có thể làm chứng, là Bùi Nguyên Minh thôi miên cậu chủ Chung”
“Nếu không với món võ mèo cào của cậu chủ Chung thì sao có thể thẳng được Hùng Minh Triết chứ?”
Đám người này không cần quan tâm là vô lý đến mức nào, chỉ cần có thể thoát thân thì bọn họ có thể trợn mắt nói mò, chỉ cần mình không chết là được.
“Anh Đinh!”
Lúc này Phương Chí Trung vội vàng đi vào, trong tay còn cầm một chiếc ly chân cao.
Tuy nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng mà trong mắt anh ta lại có vẻ sợ hãi.
Đinh Nam Hành ngẩng đầu, híp mắt nói: “Chuyện gì thế?”
Phương Chí Trung run rẩy nói: “Sáng nay em đã tìm được viên kim cương kia.”
“Tìm được rồi sao?“ Chung Thanh Tùng cũng phản ứng lại, hai mắt tỏa sáng: “Tìm thấy ở đâu vậy? Tên khốn đó đã giấu thứ đó ở đâu?”
Hai mắt Đường Hàn Vũ cũng phát sáng, dù sao đây cũng là đồ của cô ta, có thể tìm lại được là tốt nhất.
Quan trọng nhất là hôm qua có đào ba tấc đất lên cũng không thấy.
Phương Chí Trung run rấy nói: “Tôi không cam lòng về chuyện tối qua, nếu viên kim cương kia chưa bị mang đi thì chắc chẳn vẫn còn trong đại sảnh”
“Vậy nên tôi tìm chuyên gia đến, kết quả đúng là thật sự đã tìm được.”
“Đây chính là kim cương…”
Vừa nói Phương Chí Trung vừa lấy ra một cái túi, bên trong là một đống bột phấn vụn phát sáng.
Mà khi nhìn thấy bột phấn này, vẻ mặt vốn không có bất cứ biểu cảm nào của Đỉnh Nam Hành bỗng u ám, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bóp nát kim cương sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.