Chương trước
Chương sau
Chương 1687:
Nếu như đối phương làm theo thông lệ, Bùi Nguyên Minh cũng sẽ không làm khó xử đối phương, không ngại nói rõ lai lịch của mình.
Nhưng rõ ràng là đối phương được Uông Khải Trạch kéo tới giúp đỡ, sao Bùi Nguyên Minh có thể khách sáo?
“Cho tôi một ngàn lá gan sao?”
“Tên kia, trừng trị anh không cần như vậy”
“Nhưng nói đi thì nói lại, anh cần gì phải làm như vậy chứ?”
Phương Chí Trung bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ khó dạy: “Nếu anh chỉ là người hạ đẳng, không thuộc tâng lớp xã hội thượng lưu này, như vậy thì đừng cổ tiến vào biết không?”
“Anh nên biết rõ, không biết tự lượng sức mình tiến vào giới này, ngoại trừ khiến anh mất mặt xấu hổ ra, không còn chỗ tốt nào khác!”
“Tôi nói với anh như vậy, anh hiểu rõ ý của tôi chưa?”
“Nếu anh ngoan ngoãn rời khỏi nơi này, tiên xe tôi sẽ trả”
“Bởi vì tôi không hi vọng Bách Lạc Môn chúng tôi sẽ bị cục phân chuột làm bẩn nồi nước canh, anh có thể hiểu không?”
Sau khi nói xong, Phương Chí Trung mở túi của mình ra lấy ba trăm rưỡi, “bốp” một tiếng vỗ lên mặt Bùi Nguyên Minh.
“Ha ha…”
Xung quanh lập tức truyền ra tiếng cười khẽ.
“Vận may thật tốt, chẳng những tối nay ăn uống no say, còn lấy được ba trăm rưỡi.”
“Đây là quản lý Phương đã tẩy trắng, đổi lại là trước đây, anh ấy đã đánh gãy tay chân tên này”
“Haizz, mọi người đừng nóng giận, buổi tụ họp còn chưa chính thức bắt đầu, có người tới giải buồn cho chúng ta không vui sao?”
“Nào, mọi người lấy tiền ra thưởng cho anh ta chút đi!”
Sau khi nói xong, chỉ thấy không ít người ở xung quanh rút tiên lẻ trên người, ném lên trên đất.
“Này tên kia, đừng được hời mà còn khoe mẽ, nhặt tiền rồi cút đi đi, tôi không muốn nói lần hai!”
Phương Chí Trung lạnh lùng nhìn cảnh tượng này nói.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, lạnh lùng đáp: “Anh chắc chắn tôi không có tư cách tham gia tiệc tối này của các anh như vậy sao?”
“Không chắc chắn, nhưng vì an toàn của tiệc tối, tôi cảm thấy mời anh ra ngoài kiểm tra thân phận thì tốt hơn”
“Đương nhiên nếu cuối cùng chứng minh anh có đủ tư cách, tôi sẽ mời anh trở vê!”
Phương Chí Trung thờ ơ nhìn Bùi Nguyên Minh: “Chẳng qua loại khả năng này gần như bằng không”
Bùi Nguyên Minh đầy hứng thú nói: “Vậy nếu sự thực chứng minh, tôi thật sự có tư cách vào thì sao?”
Phương Chí Trung liếc mắt nhìn một cái, sau đó thản nhiên nói: “Vậy tôi sẽ nhận lỗi với anh”
“Xin lỗi sao?”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười.
“Có tác dụng à?”
“Đương nhiên là có tác dụng…”
Phương Chí Trung nhìn với vẻ tức: “Đây đã là nể mặt anh lắm rồi, anh chỉ là một tên hai lứa, còn muốn thế nào nữa?
Tôi nói cho anh biết.”
“Bốp..”
Bỗng nhiên Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, trở tay tát mạnh một cái, trực tiếp đánh Phương Chí Trung bay ngược ra sau, đập mạnh lên tháp sâm banh, giữa phòng lập tức trở nên bừa bãi.
Âm thanh lớn lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người ở xung quanh.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh dám tát Phương Chí Trung bay ra xa, tất cả mọi người sững sờ.
Vị Phương Chí Trung này từng lăn lộn trong giới hắc bạch, bây giờ tẩy trẳng, làm quản lý ở đại sảnh Bách Lạc Môn.
Nhưng cho dù là người của xã hội thượng lưu như bọn họ, bình thường đều phải nể mặt anh ta một chút.
Vậy mà Bùi Nguyên Minh kia lại dám tát anh ta?
“Ngại quá, là tôi lỡ tay.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thành khẩn: “Tôi xin lỗi, hẳn anh sẽ tha thứ cho tôi.”
“Dù sao anh vừa mới nói, xin lỗi có tác dụng mà”
“Mày!
Phương Chí Trung vô cùng chật vật đứng dậy chỉ vào Bùi Nguyên Minh lớn tiếng quát: ” Người đâu, đánh tên khốn nạn này một trận, rồi vứt ra bên ngoài cho tôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.