Chương trước
Chương sau
Chương 1685:
Bầu không khí của cả hội trường mang hơi hướng thời thượng kết hợp sang trọng, là nơi thế tử cậu chủ danh viện ở thủ đô thích nhất.
Nhưng Bùi Nguyên Minh không có hứng thú quá lớn đối với những thứ này, thậm chí nhìn thấy một số minh tinh quen mắt cũng không có đi lên nhìn nhiều mấy lần, mà câm đĩa bắt đầu ăn gì đó.
Hôm nay anh đói bụng cả ngày, trái lại ăn bữa tiệc lớn cũng không tệ, đỡ phải một mình ra ngoài ăn.
“Sao anh cũng ở đây?”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh đang ăn thịt bò, một giọng nói hơi kinh ngạc vang lên bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh quay đầu, thì thấy một người đàn ông mặc âu phục, đeo kính viên vàng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới mình đánh giá.
Bùi Nguyên Minh để đĩa lên bàn, chùi miệng nói: “Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?”
“Tên kia, anh giả vờ câm điếc đúng không?”
“Không thể ngờ tới anh ngoại trừ ăn bám nhà họ Triệu lại còn chạy tới đây!”
Đối phương lạnh giọng mở miệng.
“Ôi chao… Là anh Uông!”
Bùi Nguyên Minh nhớ ra đối phương là ai rồi, Uông Khải Trạch.
Nhưng mà anh không có ấn tượng gì đối với người này, không thể ngờ tới đối phương còn nhớ rõ mình.
Lúc này đánh giá từ trên xuống dưới Uông Khải Trạch một lát, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì à?” Uông Khải Trạch cười dữ tợn, lần trước anh ta bị Bùi Nguyên Minh làm mất mặt, còn chưa tìm được cơ hội trả thù.
Lúc này anh ta đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuõng dưới, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi anh, sao anh lại tới đây?”
“Nơi này là nơi tên hai lúa như anh có thể tới à?”
“Tôi tới nơi này liên quan cái rắm tới anh!” Bùi Nguyên Minh thản nhiên cầm con tôm hùm.
“Bách Lạc môn này là anh mở à? Hay bữa tiệc tối nay do anh tố chức, anh là người chủ trì?”
“Nhưng nhìn anh cũng không có mặt mũi cao như vậy đâu, lấy đâu ra mạng lưới quan hệ và năng lực tổ chức bữa tiệc như vậy!”
“Tất cả mọi người đều là khách, tới nơi này anh muốn ăn gì thì ăn, không ăn thì cút đi! Anh quản tôi tới làm gì? Ăn no rửng mỡ hả?”
“Mày…” Uông Khải Trạch bị Bùi Nguyên Minh làm cho tức tới mức thiếu chút nữa không nói nên lời.
Tóm lại hai ngày nay anh ta làm gì cũng không thuận, lại mãt mặt ở chỗ Bùi Nguyên Minh, còn vì chuyện phát sóng trực tiếp mà mất vợ.
Lúc này anh ta đổ hết trách nhiệm lên đầu Bùi Nguyên Minh.
Hiện tại Uông Khải Trạch nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Mày hãy nghe cho kỹ, tụ họp này là do cô Uông Linh Đan tổ chức, tao là anh họ cô ấy, đương nhiên có tư cách giúp cô ấy phân biệt có một số người dụng tâm kín đáo tới tụ họp của cô ấy hay không!”
“Bây giờ tao muốn biết, rốt cuộc là ai mời mày tới”
“Mày đừng có mà nói cô Linh Đan mời mày!
Bởi vì hai người căn bản không cùng một thế giới!”
“Một tên hai lúa, sao có thể nhận được thiệp mời của công chúa chứ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cân nhắc: “Ngại quá, tôi không muốn nói cho anh nghe!”
“Vẫn là câu nói đó, có một số việc anh không xứng hỏi, cũng không có tư cách hỏi!”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người nghênh ngang mà đi.
“Mày…”
Uông Khải Trạch tức tới mức khóe mắt giật giật, ước gì có thể đánh Bùi Nguyên Minh một trận.
Nhưng anh ta tự nhận mình là người văn minh, sau khi nghiến răng nghiến lợi một lát thì quay đi tìm người.
Anh ta muốn giãm lên người nào thì trực tiếp giẫm chết, tuyệt đối không có khả năng chỉ giẫm một nửa.
Bùi Nguyên Minh không để ý tới tên Uông Khải Trạch kia, mà tiếp tục cầm đĩa ăn.
Tuy nơi này là nơi tụ hợp, nhưng có rất ít người như vậy, cho nên vấn luôn có không ít người chú ý tới Bùi Nguyên Minh.
Rất nhanh, mọi người gần như nhìn chằm chăm Bùi Nguyên Minh xì xào bàn tán.
Còn có mấy cô gái, nhìn Bùi Nguyên Minh với ánh mắt cao cao tại thượng, tràn ngập khinh thường…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.