Chương trước
Chương sau
Chương 1681:
“Cậu Bùi, rốt cuộc đây là…”
Vẻ mặt Lâm Khang Dụ khó coi, ông ta cảm thấy được chuôi đao này không ổn theo bản năng, nhưng không thể nói nên lời không ổn chỗ nào.
Bùi Nguyên Minh cau mày, híp mắt nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu tôi đoán không sai, đây là thần khí thất truyền của Thổ Ngự Môn Gia trong truyền thuyết, Yêu Đao Thôn Chính”
“Nhưng mà thanh đao này đã sớm thất truyền, không có khả năng xuất hiện mới đúng”
“Nếu là như vậy, năm đó Thổ Ngự Môn Gia làm thí nghiệm ở đây, mục đích là lợi dụng huyết khí và sát khí trong chiến tranh, đúc ra Yêu Đao Thôn Chính một lần nữa”
“Nhưng mà hẳn là đúc thất bại, nếu không chuôi đao này đã sớm bị mang đi, không có khả năng vẫn còn ở đây”
“Mà gần đây có đủ mũi nhọn chĩa về phía nhà họ Lâm ông, có khả năng là tới vì chuôi đao này.”
Đám Lâm Khang Dụ hoảng hốt, loại chuyện gần như trong truyền thuyết thần thoại này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sao bọn họ có thể tin tưởng?
Mí mắt Lâm Khang Dụ giật giật điên cuồng, một lát sau nhỏ giọng nói: “Cậu Bùi, thứ này nên xử lý như thế nào đây?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu thứ này rơi vào trong tay người Đảo Quốc, có trời mới biết sẽ tạo ra tai nạn và rắc rối gì, biện pháp tốt nhất là hủy đi”
Khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy đường đao phong cách cổ xưa Lâm Mạn Ni tặng, chậm rãi rút ra.
“Keng” một tiếng, đao mang hiện lên, cùng với một đao của Bùi Nguyên Minh chém hủy, trường đao Yêu Đao Thôn Chính hư hư thực thực của Đảo Quốc lập tức bị chém thành hai đoạn.
Trên lưỡi đao chất gỗ, có chất lỏng màu đỏ tanh hôi nhỏ ra.
Bùi Nguyên Minh cầm lấy cây đuốc, trực tiếp đốt lên.
Chỉ trong nháy mắt, khói đen cuồn cuộn mà lên.
Cũng lúc đó, trong thân các trên đỉnh núi của Đảo Quốc, một lệnh bài bằng gỗ đột nhiên vỡ vụn.
Một Âm Dương Sư đang ngồi khoanh chân trong thần các đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đen trắng đan xen xuất hiện huyết sắc.
Bỗng nhiên mắt mũi miệng tai của ông ta chảy ra máu loãng đen xì, muốn truyền tin nhưng không kịp rồi…
Giải quyết xong chuyện nhà họ Lâm, Bùi Nguyên Minh bảo Lâm Mạn Ni đưa mình đi ngủ.
Nhưng bây giờ Lâm Mạn Ni không đưa Bùi Nguyên Minh về khách sạn Thế Kỷ, mà đưa anh tới khu biệt thự Hương Sơn.
Khu biệt thự này năm ở bên bờ sông thủ đô, phong cảnh rất đẹp, địa thế thoáng đãng, hơn nữa cách khu mua sắm cao cấp cũng gần.
Cả khu biệt thự chỉ có mười ngôi biệt thự, ngoại trừ con số bốn đen đủi bị loại ra, có giá trị cao nhất là biệt thự số một Lâm Khang Dụ đưa cho Bùi Nguyên Minh.
Mà giá thấp nhất là biệt thự số mười một.
Đương nhiên cái gọi là tốt nhất và kém nhất, tuy giá cả chênh nhau gấp bội, nhưng cho dù là biệt thự kém nhất, cách thu nhập của người bình thường mà nói, cũng tuyệt đối là con số trên trời.
Một đêm không nghỉ ngơi Bùi Nguyên Minh tìm một phòng trực tiếp nghỉ ngơi, anh ngủ thẳng tới nửa ngày, lúc tỉnh lại đã gần tới giờ ăn cơm tối rồi.
Bùi Nguyên Minh rót một chén nước, vừa uống vừa nhìn di động.
Bởi vì dạy dỗ Sở Tuấn Hiên một bài học, Sở Tuấn Hiên và Tần Ý Hàm có động tác rất nhanh, trưa hôm nay đã định ngày hẹn gặp mặt cấp cao của Long Môn phân hội thủ đô.
“Phó hội trưởng Châu Hồng Vĩ kiên quyết ủng hộ Sở Thiên Vũ lên nắm quyền, bị Sở Tuấn Hiên tự tay phế đi!”
“Cấp cao khác đều không ý kiến gì đối với việc Sở Tuấn Hiên liên thủ Tần Ý Hàm!”
“Uông Vĩ Thành tìm cớ không tham giam, trái lại tránh thoát được một kiếp, còn đang sắp xếp lượng lớn người che chở cho mình!”
“Hiện giờ bên trong Long Môn phân hội thủ đô đã chia ra làm hai thế lực, thế hệ trẻ tuổi đều đã tụ tập dưới trướng của Tần Ý Hàm, mà người có kinh nghiệm lâu năm, cơ bản đều ủng hộ Uông Vĩ Thành”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.