Chương trước
Chương sau
Chương 1676:
Sau đó không đợi Lục Trọng Bằng nói hết lời, một giây sau, vẻ mặt anh ta đờ đân, miệng cũng mở to hết cỡ.
Đám Lâm Khang Dụ nhìn qua theo bản năng.
Chỉ thấy bà Lâm vốn khí thế như hồng thủy, lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, vậy mà dừng bước theo bản năng.
Chỉ trong nháy mắt, bà ta xoay người bỏ chạy…
Lục Trọng Bằng sững sờ!
Lâm Mạn Ni sững sờ!
Lâm Khang Dụ sững sờ!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Tuy hiện giờ Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni đều tin tưởng Bùi Nguyên Minh có thể giải quyết vấn đề, nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới có tác dụng thần kỳ như vậy, nói một cách đơn giản, có thể dọa sợ bà Lâm vừa rồi còn khí thế kinh người?
“Lúc này còn muốn chạy, có phải quá muộn rôi không?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, bước ra nửa bước, rõ ràng tốc độ không nhanh, nhưng mỗi một bước đều như bước ra rất xa.
Mà bà Lâm giống như chịu hoảng sợ, tốc độ nhanh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đi tới vị trí vườn hoa ở sân sau.
“Bùi Nguyên Minh này đáng sợ như vậy sao?”
“Ngay cả tà ma đều sợ cậu ta?”
“Không có khả năng, không có khả năng, cậu ta chỉ là một tên hai lúa, sao có thể có bản lĩnh này chứ!”
Lúc này Lục Trọng Bằng trợn mắt há miệng, cho dù thế nào cũng không nghĩ tới, vừa rồi chị gái như thiên thần hàng lâm, vậy mà bây giờ như chó nhà có tang.
Đây quả thực là gặp quyr!
Mà Lâm Khang Dụ và Lâm Mạn Ni liếc nhau một cái, trong đôi mắt tràn ngập khó hiểu.
Mà vừa rồi Trương thiên sư vô cùng nổi bật, lúc này vẻ mặt đờ đẫn.
Lúc chiều ông ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh là tới phá rối mình.
Nhưng nhìn vết thương trên người mình, lại nhìn tình hình của Bùi Nguyên Minh hiện giờ, ông ta lập tức hối hận tới mức muốn tìm cái lỗ chui vào.
Bà Lâm không ngừng lùi về sau, giống như đang tìm cơ hội nào đó.
Nhưng sau khi Bùi Nguyên Minh đuổi theo mấy mét, thì không đuối theo nữa, mà đôi mắt hơi lóe sáng, dao gọt trái cây trong tay rời khỏi tay, bay vèo tới một phương hướng ở phía sau.
“Đinh…”
Một tiếng giòn vang truyên ra, một sợi tơ vô hình bị chém đứt, chỉ thấy bà Lâm vốn chạy nhanh như chớp giống như mất đi sức lực, ngã thẳng xuống đất.
“Không được tiến vào sân, tránh bị trúng chiêu!”
Bùi Nguyên Minh vấy tay, ý bảo những người khác đừng lại gần.
Sau đó anh dùng tay phải ấn lên chỗ giữa trán của bà Lâm đang vùng vẫy.
Tay phải chậm rãi nâng lên, chỉ thấy chỗ giữa trán bà Lâm xuất hiện một kim châm cứu màu xanh, theo động tác của Bùi Nguyên Minh chậm rãi nâng ra.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhìn mà sởn gai ốc, người nào cũng không nghĩ tới chỗ giữa trán bà Lâm, lại có một cái kim châm cứu.
Kim châm cứu rời khỏi trán, đau đớn trên trán bà Lâm cuối cùng cũng tiêu tan.
Mà cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh vung tay phải lên, kim châm cứu này bay tới chỗ góc núi giả trong vườn hoa.
“Bùm..: Ở chỗ đó có một bóng người mặc đồ đen nhảy ra, xông về phía vách tường, rõ ràng là muốn chạy trốn.
Bùi Nguyên Minh nâng chân, thân thể gào rít mà ra, chỉ trong nháy mắt đã đi tới sau lưng đối phương.
“Phụt..”
Bóng người này trực tiếp bị đánh bay ra sau, đụng mạnh vào vách tường, miệng phun máu.
“Đồ ngốc! Mày là người phương nào? Vậy mà dám phá hỏng chuyện lớn của Thổ Ngự Môn tao, mày đáng chết!”
Bóng người này lung lay thoáng cử động đứng dậy, lộ ra gương mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Người Đảo Quốc sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
“Đúng lúc tôi tìm các anh có việc, ở lại đi!”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh vươn tay phải ra nắm lấy, muốn nắm giữ sinh mệnh người này.
Kết quả sắc mặt người này thay đổi, chỉ trong nháy mắt anh ta đột nhiên cắn răng một cái, chỉ trong nháy mắt cả người đen xì, trực tiếp ngã xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.