Chương trước
Chương sau
Chương 1656:
“Ầm” một tiếng thật lớn.
Lục Trọng Bằng bị đạp bay đập trúng đầu xe, trực tiếp phá nát đèn ở đầu xe.
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi chảy từ trên trán Lục Trọng Bằng ra, điếu xì gà ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất.
“Xì…”
Bùi Nguyên Minh không dừng tay, trái lại nhặt điếu xì gà, trực tiếp ấn lên trán Lục Trọng Băng.
Lục Trọng Bằng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Nhiệt độ của điểu xì gà rất cao, khoảng gần một trăm độ, tàn thuốc đâm trúng, anh ta không kêu thảm thiết thì không phải là người rồi.
Lục Trọng Bằng đau tới mức toàn thân giật giật, ngửa đầu muốn cách xa điếu xì gà theo bản năng.
Nhưng lúc anh ta ngửa đầu, Bùi Nguyên Minh lại cong ngón tay búng ra, trực tiếp nhét xì gà vào trong miệng anh ta.
Tiếng kêu thảm thiết càng thê lương hơn truyền ra.
Mọi người kinh ngạ!
cTất cả mọi người sợ ngây người, ai cũng không nghĩ tới, đối mặt với cục diện như vậy, Bùi Nguyên Minh cũng dám ngược đãi Lục Trọng Bằng như thế.
Đám người hầu đều lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám chạm vào Lục Trọng Bằng ở nơi như thủ đô.
Cho dù là tên lưu manh giới hắc bạch kiêu ngạo nhất, lúc biết được thân phận của Lục Trọng Bằng, đều vô cùng cung kính.
Người này là cậu em vợ của người đứng đầu thủ đô đấy!
Đắc tội anh ta, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Mà đám gái tiếp khách cũng đều che miệng, muốn thét chói tai nhưng vì quá sợ hãi mà không phát ra được tiếng.
Mọi chuyện không kết thúc như vậy, Bùi Nguyên Minh vươn tay nhặt một cục gạch lên, mí mắt không nháy đánh mạnh xuống.
“Rầm!”
“Bảo người ta theo dõi tôi sao?”
“Rầm!”
“Dẫn người tới tìm tôi gây phiên phức à?”
“Rầm!”
“Tôi thân thiết với Lâm Khang Dụ, làm quen với Lâm Mạn Ni ảnh hưởng tới anh à?”
“Rầm!”
“Anh nghĩ anh là hoàng đế sao? Mở miệng bảo tôi quỳ xuống, ngậm miệng bảo tôi tự đánh gãy một tay!”
“Anh xứng sao?”
Cùng với tiếng gạch vỡ vụn, da đầu Lục Trọng Bằng chảy máu, vẻ mặt dữ tợn tới cực hạn.
Anh ta không thể ngờ tới vậy mà mình thật sự gặp được một người tàn nhẫn như thế, chẳng những dám ra tay với mình, còn ra tay tàn nhẫn như thế.
Đám gái tiếp khách bắt đầu kêu la thảm thiết, đám lưu manh thì sắc mặt thay đổi.
“Bùi Nguyên Minh, mày dám động vào tao, mày nghĩ tới kết cục sau này chưa?”
Bỗng nhiên Lục Trọng Bằng vô cùng phẫn nộ quát.
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh trực tiếp trở tay tát Lục Trọng Bằng một cái: “Động vào anh thì sao? Hậu quả rất nghiêm trọng à?”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi muốn anh quỳ xuống xin lỗi tôi, còn tự đánh gấy một tay của anh “Nhưng mà tôi biết anh không phục, cho nên tôi cho anh một cơ hội gọi người “Tôi đợi anh mười phút, anh cứ việc gọi người tới, bao gồm cả anh rể của anh, anh có thể gọi người tới, hù ngã tôi, tôi tặng tay chân cho anh!”
“Không dọa ngã được tôi, thì chính là tôi đánh gấy tay chân anhl”
Sau khi nói xong, anh trở tay tát Lục Trọng Bằng một cái, bây giờ tát bay Lục Trọng Bằng, lúc đập xuống đất không ngừng co giật.
“Lên! Đều nhìn cái gì! Còn không mau cùng lên!”
Một đám lưu manh lập tức xông lên, một chuỗi tiếng tát truyền ra, đám lưu manh này đều bay ngược ra, giữa sân chỉ còn lại đám gái tiếp khách che miệng còn miễn cưỡng đứng đó.
Thấy cảnh tượng này, Lục Trọng Bằng sợ ngây người.
Ngay sau đó anh ta ôm đầu, giận dữ hét: “Gọi người, gọi người! Gọi tất cả người tới đây cho tôi!”
“Tôi muốn Bùi Nguyên Minh biết, cả thu đô này đều là địa bàn của tôi!”
“Lục Trọng Bằng tôi không phải người tên hai lúa như cậu ta có thể trêu chọc!”
“Gọi cả người của Long Môn tới đây! Hôm nay không giết chết cậu ta, tôi không họ Lục!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.