Chương trước
Chương sau
Chương 1644:
Vừa nghĩ tới đây, Trầm Minh Nguyệt lạnh nhạt mở miệng: “Chị họ không gặp vấn đề khó gì”
“Chị ấy chỉ đơn thuần không muốn gặp anh mà thôi, anh nghe một lúc lâu, còn không nghe hiểu ý của tôi à?”
“Nhất định còn cần tôi nói thẳng ra sao?”
“Tóm lại là chị ấy rất tốt, anh trở về nông thôn đi, đừng tới đây nữa thì càng tốt”
“Mang theo tiền đi đi, nếu không đủ thì tôi lại cho thêm”
Vẻ mặt Trầm Minh Nguyệt thành khẩn, nhưng trong giọng nói vẫn tràn ngập trào phúng.
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, thản nhiên nói: “Đừng để tôi lặp lại, hay là cô nói cho tôi biết tình hình của Hạ Vân, gặp khó khăn gì”
“Hay là tôi tự mình tới nhà họ Trầm tìm hiểu tình hình”
“Anh..” Thấy mình khuyên mãi mà Bùi Nguyên Minh vân có thái độ này, Trầm Minh Nguyệt tức tới mức ăn không ngon.
Mà Tưởng Băng Tâm thì cười mỉa nói: “Anh muốn biết tình hình của Hạ Vân? Còn muốn tới nhà họ Trầm sao?”
“Anh xứng à?”
“Hơn nữa cho dù anh biết thì có thể làm gì?”
“Loại người ở rể như anh, có thể giải quyết được vấn đề sao?”
“Anh giải quyết vấn đề của mình trước đi”“
“Nhanh mang theo tiền về Dương Thành đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ nữa”“
“Không phải là anh chê tiền ít đấy chứ? Cầm rồi cút nhanh đi”“
Khi nói chuyện, trên mặt Tưởng Băng Tâm cũng tràn ngập khinh thường lấy một xấp tiền màu sắc sặc số ra, đặt mạnh lên bàn.
Cảnh tượng này khiến đám đàn ông ở xung quanh lộ ra biểu cảm trào phúng.
Tuy không nghe rõ ba người này nói gì, nhưng là một người đàn ông, vậy mà đi nhận tiền của phụ nữ?
Mất mặt xấu hổ! Làm mất hết thể diện của đàn ông.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Trước khi nhìn thấy Hạ Vân, tôi sẽ không trở về.”
Cuối cùng Trầm Minh Nguyệt không kiên nhẫn, cô ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Được rồi, họ Bùi, anh đừng khoác lác nữa”“
“Anh nghĩ rằng tôi không nhìn thấu tâm tư của anh sao?”
“Anh đơn giản là muốn ăn nhiều cơm nhão hơn, đột nhiên phát hiện thân phận của chị Hạ Vân còn cao hơn vợ anh, tiền của chị Hạ Vân cũng nhiều hơn vợ anh, cho nên anh chuẩn bị ôm đùi chị Hạ Vân”“
“Nhưng mà tôi nói cho anh biết, nhà họ Trầm chúng tôi là một trong mười gia tộc đứng đầu Đại Hạ, gia giáo rất nghiêm”“
“Cửa nhà chúng tôi, không phải một tên ở rể có thể đi vào”“
“Cho dù anh toàn tâm toàn ý muốn ở rể nhà họ Trầm chúng tôi, chúng tôi cũng chướng mắt anh”“
“Còn anh nói cái gì mà giúp giải quyết vấn đề, có thể đừng nói được không? Giọng điệu của anh, biểu cảm của anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm, buồn cười”“
“Anh ngay cả bữa sáng ba mươi lăm triệu ở đây cũng không ăn nổi, anh còn đòi giúp chị Hạ Vân?”
“Dùng cái gì giúp? Dùng nghèo kiết xác của anh đi giúp sao?”
“Cầu xin anh, buông tha mình, cũng buông tha cho chị Hạ Vân đi”“
“Con cóc trên đất, cùng với thiên nga trên trời, là vĩnh viễn không có khả năng”“
“Giáo viên tiểu học của anh không dạy anh đạo lý này sao?”
“Nếu anh chưa từng đi học, làm phiền anh đi học lại đi, học phí tôi sẽ trả cho”“
Lúc này Trầm Minh Nguyệt vô cùng kiêu ngạo, ở trong mắt cô ta, Bùi Nguyên Minh không đáng một đồng.
Mà Tưởng Băng Tâm cũng lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn Bùi Nguyên Minh.
Từng gặp người mặt dày, nhưng cho đến bây giờ chưa từng gặp người nào mặt dày đến mức ấy.
Quả thực là như thuốc cao bôi trên da chó, vung kiểu gì cũng không vung đi được.
Ngay sau đó, mùi thơm khó có thể hình dung lan tràn, rồi lập tức thấy được một chiếc xe đẩy tiến vào nhà hàng Tây.
“Cậu Bùi, đây là bánh bao hấp Miếu Thành Hoàng sáng nay tôi xếp hàng giúp cậu mua”
“Hy vọng cậu thích”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.