Chương trước
Chương sau
Chương 1635:
“Họ Bùi kia, chuyện cho đến bây giờ, anh cần gì phải nhục nhã tôi?”
“Nhục nhã một phế nhân như tôi, có cảm giác thành tựu hay sao?”
“Anh muốn đánh muốn giết, tất nhiên là muốn làm gì cũng được!”
“Hay là anh cũng muốn cơ thể của tôi? Vậy anh tùy ý đi!”
“Nếu những thứ này anh đều không cần, vậy thì để tôi rời đi”
“Anh phế đi tôi, còn cứu tôi, từ nay về sau ân oán giữa hai chúng ta đều xóa bỏ…”
Gương mặt Tân Ý Hàm trắng xanh, vô lực nói.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ngại quá, tuy nhìn cô rất được, dáng người cũng không tệ, nhưng đáng tiếc tôi không có hứng thú với cô”
“Còn những chuyện tối nay, cũng chưa nói tới nhục nhã.. “
“Tôi cứu cô, cũng không phải tốt bụng gì, chỉ đơn thuần cảm thấy cô có đủ giá trị lợi dụng mà thôi”
“Như vậy từ hôm nay trở đi, cô là đầy tớ của tôi, tôi giúp cô khôi phục tu vi…”
“Họ Bùi kia, anh đừng có mà khinh người quá đáng, anh.. “
Lúc Tân Ý Hàm nghe nói mình làm đầy tớ tức tới mức toàn thân run rẩy, nhưng ngay sau đó cô ta sửng sốt một lát: “Anh nói cái gì? Anh có thể giúp tôi khôi phục tu vi?”
Sao có thể có chuyện này được?
Sau khi cô ta trở về, đã tìm không ít danh y và cao thủ, nhưng không ai có thể chữa khỏi cho cô ta.
Chẳng qua có một lão hòa thượng đã từng nói, ít nhất cần cao thủ cấp Chiến Thần mới giúp cô ta khôi phục được.
Nhưng Đại Hạ có rất ít Chiến Thần, mà Chiến Thân trong quân đội có địa vị cao thượng, không phải người cô ta có thể mời tới được.
“Tôi có thể phế đi cô, thì cũng có thể giúp cô khôi phục”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.
“Đương nhiên trên trời không có bánh thịt miễn phí rơi xuống, tôi có thể khôi phục giúp cô, nhưng cô phải cam tâm tình nguyện làm đầy tớ của tôi, làm thuộc hạ của tôi.. “
“Tôi bảo cô cắn người nào, cô phải cắn người đó, tôi bảo cô làm gì, cô phải làm thế đó…”
“Đương nhiên cô cũng yên tâm, tôi không tùy ý nhục nhã cô, tôi chỉ cảm thấy cô là công cụ hiện giờ tôi cần.”
“Cô suy nghĩ một lúc đi, qua thôn này, đã không còn quán này nữa đâu!”
“Anh có thể làm tôi khôi phục tu vi… Thân thể Tần Ý Hàm run rẩy, nhìn Bùi Nguyên Minh, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Con người mất đi thực lực từng có, mới biết được thực lực là thứ đáng sợ cỡ nào.
Bởi vì không còn lực lượng, người như cô ta là thịt cá ở trên cái thớt, mặc người ta bắt nạt.
Mà cơ hội như vậy, quả thật khó có thể bỏ qua.
Nhưng mà rất nhanh, Tần Ý Hàm bình tĩnh lại, cô ta lắc đầu nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi thừa nhận tôi rất động lòng, tôi cũng không sợ làm đầy tớ, chó săn!”
“Nhưng mà từ ngày tu luyện tôi đã thề, sinh ra là người của Long Môn, chết cũng là quỷ của Long Môn!”
“Tần Ý Hàm tôi không quỳ trời, không quỳ đất, đối tượng tôi khuất phục duy nhất, tôi thần phục duy nhất, chỉ có thể là người của Long Môn mà thôi!”
“Thậm chí tôi chỉ có thể quỳ với nhân vật lớn như môn chủ của Long Môn, hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô!”
“Những người khác, không có tư cách khiến tôi quỳ xuống!”
“Cho dù Bùi Nguyên Minh anh có thực lực siêu phàm!”
“Cho dù Bùi Nguyên Minh anh có bản lĩnh khiến tôi khôi phục tu vi!”
“Nhưng mà anh không thể sỉ nhục tôi, anh cũng không có tư cách khiến tôi quỳ xuống!”
Cho dù Tần Ý Hàm lưu lạc tới mức này, rõ ràng vẫn còn kiêu ngạo và tự tôn trong lòng cô ta.
Cô ta không có khả năng vì khôi phục tu vi, hoàn toàn bán đứng nhân cách và tôn nghiêm của mình.
Bùi Nguyên Minh đánh giá Tần Ý Hàm từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu, cầm lấy một lệnh bài bằng ngọc ra ném lên đất, thản nhiên nói: “Vậy thì quỳ đi”
Tần Ý Hàm nhìn qua theo bản năng, toàn thân chấn động.
Sở Tuấn Hiên cũng nhìn qua theo bản năng, cũng là toàn thân chấn động.
Hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.