Chương trước
Chương sau
Chương 1633:
Năm phút sau.
Một chiếc xe Toyota không biển số bá đạo đỗ ở cửa câu lạc bộ.
Đám Ngô Kim Hổ dẫn theo Tần Ý Hàm khởi động xe.
Sau đó một tay Bùi Nguyên Minh kéo Sở Tuấn Hiên như chó chết đi tới bên cạnh xe.
Tiện tay ném Sở Tuấn Hiên vào cốp xe, Bùi Nguyên Minh mới quay đầu thản nhiên nói: “Anh Sở tiên chúng tôi là được, những người khác nhất định phải ở nơi này hai tiếng”
“Hai tiếng sau, anh Sở của các người sẽ trở lại: “Nếu bị tôi phát hiện có người rời đi trước, đi một người tôi cắt tay, đi hai người tôi cắt chân, đi ba chỉ có thể rất xin lỗi, cắt ngang cổ thôi…”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh ngồi vào tay lái phụ, hạ cửa kính xe vẫy tay nghênh ngang mà đi.
Trong gió đêm, đám Vũ Hoàng nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt giật giật, nhưng mà không ai dám đuổi theo.
Bởi vì bọn họ biết, mấy người kia chắc chắn nói được thì làm đượ!
c Hai tiếng sau, trong Nông Gia Nhạc gần bờ biển ở thủ đô, công tử Hải đá văng cửa ra.
Nơi này là nơi bọn họ sắp đặt ở lúc trước, đã bàn bạc rồi.
Tiến vào đại sảnh Nông Gia Nhạc, Lão Cửu Đạo Môn ném Tần Ý Hàm lên ghế sô pha, mà Ngô Kim Hổ thì dẫn Sở Tuấn Hiên để ở vị trí góc.
“Các anh à, tôi đã che chở cho các anh an toàn, có phải là tôi có thể đi rồi không?”
Lúc này khóe mắt Sở Tuấn Hiên giật giật điên cuồng.
“Tất cả mọi người đều cùng lăn lộn trong xã hội, hôm nay để lại một đường, ngày sau gặp lại dễ ăn nói, nếu thật sự có tai nạn chết người, người nào cũng không dễ chịu.”
“Anh lại nói lời vô nghĩa, tôi giết anh trước đấy”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, Sở Tuấn Hiên lập tức câm miệng, còn không dám thở.
Bùi Nguyên Minh đi tới ghế sô pha, bắt mạch giúp Tần Ý Hàm, sau đó anh bảo Ngô Kim Hổ móc họng cho đối phương.
Một lát sau Tần Ý Hàm bắt đầu nôn khan, sau đó nôn ra rào rào, nôn ra cả rượu và thuốc tối nay uống vào.
Một lát sau, Tân Ý Hàm khôi phục tỉnh táo, nhưng mà lúc này cô ta vô cùng yếu ớt, không đứng dậy nổi.
Đám Ngô Kim Hổ cô ta không biết, nhưng nhìn kỹ Bùi Nguyên Minh một lát, toàn thân cô ta chấn động: “Là anh, Bùi Nguyên Minh!”
Sở Tuấn Hiên ở trong góc hơi sửng sốt, cái tên này có chút quen, nhưng anh ta không nhớ nổi nghe được từ đâu.
“Họ Bùi kia, vậy mà anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi…”
Lúc này Tân Ý Hàm vùng vẫy ngồi dậy, một quyền khẽ đánh tới.
“Tôi phải giết anh!”
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn giơ tay, để mặc đối phương đánh lên người mình, sau đó cười trào phúng: “Đại đệ tử của Sở Văn Trung, với chút thực lực này của cô, con kiến đều không đánh chết được đúng không? Còn muốn đánh chết tôi?”
“Đầu óc cô bị chập mạch à?”
“Tôi phải giết! Tôi muốn báo thù cho thầy!”
Tần Ý Hàm vô cùng bi phẫn, hai tay không ngừng đánh loạn.
Nhưng chỉ tiếc bị Bùi Nguyên Minh phế đi xong, bây giờ cô ta không có chiêu thức, không có bất cứ lực lượng gì, lúc này y như gãi ngứa.
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn đánh trả, sợ không cẩn thận đánh chết cô ta.
Tần Ý Hàm báo thù cho thầy sao?
Vừa rồi còn đang nghỉ ngờ, bỗng nhiên toàn thân Sở Tuấn Hiên lạnh lẽo, anh ta nhớ ra rồi.
Bùi Nguyên Minh, là người phế đi Sở Văn Trung ba mình trong truyền thuyết, sau đó còn xử lý ông ta!
Xong đời!
Sắc mặt Sở Tuấn Hiên tái nhợt, ba mình có địa vị có thực lực cỡ nào? Còn không phải bị người ta đè bẹp.
Mình chỉ biết chút võ mèo cào, người ta muốn bóp chết mình, không phải đơn giản như uống nước à.
Không ai để ý tới Sở Tuấn Hiên buồn bực suy nghĩ trong lòng, trái lại Bùi Nguyên Minh tràn ngập hứng thú nhìn Tần Ý Hàm nói: “Cô rất tốt, xem như có tình có nghĩa, cho dù cô thê thảm như vậy, nhưng vẫn muốn báo thù cho thầy mình”
“Chỉ tiếc, đầu óc không được tốt lắm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.