Chương trước
Chương sau
Chương 1630:
“Vù…
Ngô Kim Hổ không nói lời vô nghĩa, mà tiến lên một bước, trực tiếp đánh mấy người đàn ông mặc âu phục, sau đó đoạt lấy Tân Ý Hàm, ném cho công tử Hải.
Lão Cửu Đạo Môn cũng tiến lên, hiểu ngâm bảo vệ Tân Ý Hàm ở sau người.
“Khốn nạn! Dám ra tay trước mặt bọn tao?”
Vũ Hoàng phẫn nộ tới mức toàn thân run rẩy, lúc này rút một khẩu súng ra chĩa vào đầu Ngô Kim Hổ: “Ông đây lấy mạng mày!”
Không đợi Vũ Hoàng bóp cò, Ngô Kim Hổ cười mỉa một tiếng trực tiếp đánh ra, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã nhanh tới cực hạn đi tới trước người Vũ Hoàng, sau đó trở tay đoạt lấy khẩu súng trong tay anh ta.
Nhân vật nhỏ như vậy, đâu cần Bùi Nguyên Minh ra tay?
Ngay cả cửa ải Ngô Kim Hổ bọn họ cũng không qua được.
“Muốn mạng tao sao?”
Vẻ mặt Ngô Kim Hổ hờ hững.
“Lúc ông đây lăn lộn trong giới hắc bạch, chúng mày còn đang ở ven đường nghịch bùn đấy!”
Sau khi nói xong, anh ta nắm lấy tóc người đàn ông mặc âu phục, đập mạnh lên bàn đá cẩm thạch.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn, người đàn ông mặc âu phục xụi lơ trên mặt đất mất đi sức chiến đấu.
Đám Sở Tuấn Hiên trợn mắt há miệng, trong lúc này căn bản không kịp phản ứng, bọn họ căn bản không thể ngờ tới, nhân vật nhỏ như Bùi Nguyên Minh bên cạnh lại có vệ sĩ có thân thủ tốt như thể.
Đây là địa bàn của bọn họ đấy!
Hiện giờ ở địa bàn của bọn họ, vậy mà mãnh tướng dưới trướng Sở Tuấn Hiên bị người ta dùng một chiêu phế đi?
Can đảm ở đâu ra vậy?
Tự tin ở đâu ra vậy?
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Sở Tuấn Hiên lạnh lùng vung tay lên.
Nhất thời chỉ thấy cả đám người mặc âu phục bên cạnh đều rút súng bên hông ra, lần lượt chỉ vào đám Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổi “Toàn bộ quỳ xuống, nếu không sẽ phải chết!”
Cùng với tiếng nói của Sở Tuấn Hiên vừa ngừng, đám đàn ông mặc âu phục đều mở chốt an toàn.
Bầu không khí trong phòng giương cung bạt kiếm, vô cùng căng thẳng!
“Kim Hổ, thân thủ không thành thạo lắm!”
Cuối cùng Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế sô pha cũng chậm rãi đứng dậy.
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười khẩu súng cùng nhắm ngay đầu anh.
Sao Bùi Nguyên Minh có thể cho đám người này cơ hội bóp cò, thân thể anh di chuyển, trực tiếp xông về trước, tốc độ nhanh tới cực hạn, lúc Sở Tuấn Hiên còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhào tới trước người Sở Tuấn Hiên, thuận tay lấy đi khẩu súng ở eo anh ta, mở chốt an toàn chĩa lên đầu Sở Tuấn Hiên.
“Cái gì?”
Một đám đàn ông mặc âu phục kịp phản ứng, nhìn thấy cảnh này tiến lên cũng không phải, mà lùi cũng không phải, vô cùng xấu hổ.
Lúc này đám nam nữ mặc đồ xa hoa chảy đầy mồ hôi lạnh, cuống quít tránh ra.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Anh Sở, tôi vẫn nói câu nói kia, Tân Ý Hàm ở lại, bồi thường tiền, dập đầu nhận lỗi thì có thể đi”
“Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không đi!”
Vừa nói Bùi Nguyên Minh vừa dùng khẩu súng chọc vào trán Sở Tuấn Hiên vài cái, giống như đang tìm vị trí ra tay thuận tiện hơn.
Toàn thân Sở Tuấn Hiên cứng ngắc, bướng bỉnh lì lợm trên mặt đã biến mất không thấy nữa.
Cái gì mà ăn chơi trác táng, cái gì mà cậu chủ Sở, cơ bản là không có bất cứ ý nghĩa gì vào lúc này.
Cả đám trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này, bọn họ đều nhìn ra được.
Tên nhóc nhanh như mây gió này mới là người tàn nhẫn chân chính.
Nếu lúc này bọn họ dám làm bậy mà nói, đối phương tuyệt đối không ngại giết chết Sở Tuấn Hiên trước.
Mấy chục người nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, hung dữ nói: “Thả anh Sở ra, lập tức thả người!”
“Mày dám động vào anh Sở một chút, bọn tao sẽ giết chết mày”
Bùi Nguyên Minh chỉ cười, trực tiếp tát “bốp bốp bốp” Sở Tuấn Hiên mấy cái, sau đó mỉm cười nói: “Bây giờ tôi động đấy, các người tới giết chết tôi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.