Chương trước
Chương sau
Chương 1510:
Một thanh niên đầu trọc không phục nói: “Chúng tôi là đệ tử của Long Môn, chúng tôi.. “
“Bốp…”
Bùi Nguyên Minh tát một cái, đánh đối phương bay ra sau.
“Đệ tử của Long Môn thì rất trâu bò sao?”
“Tôi đánh đệ tử của Long Môn đấy!”
“Long Nhật Minh ở trước mặt tôi đều phải vô cùng khách sáo!”
“Anh là cái thá gì?”
“Ra tay đi!”
“Không phải là không cho anh cơ hội!”
Đôi mắt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, vẻ mặt lạnh lẽo.
Lúc này, cho dù chỉ là đôi mắt anh, đám người của Long Môn phân hội thủ đô đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
“Ông Việt, bọn họ không muốn ra tay, ông giúp đỡ một chút đi”
“Vậy Tần Ý Hàm…”
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn Tần Ý Hàm một cái, nói: “Để cô ta đi đi, tôi nói không giết cô ta, tất nhiên là sẽ không động vào cô tai”
Sau khi nói xong, Bùi Nguyên Minh đá bay tên đầu trọc kia, sau đó nghênh ngang mà đi.
Nửa tiếng sau, một đám đệ tử Long Môn phân hội thủ đô, toàn bộ đêu băng bó hai tay thất thếu đi ra.
Lúc tới vô cùng kiêu ngạo hung hãn, lúc đi chỉ có thể tìm người lái xe, bởi vì tay của bọn họ đều bị đánh gãy, căn bản không có ai đưa bọn họ đến bệnh viện.
Mới rời khỏi nhà tang lễ không lâu, Dương Định Quốc gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc Bùi, chuyện cậu mới xé giấy phép giết người không biết vì sao lại truyên ra ngoài.”
“Tôi nhận được tin tức, có người muốn coi đây là cái cớ để ra tay với cậu!”
“Ra tay với tôi?” Bùi Nguyên Minh cười: “Đối phương biết thân phận của tôi không?”
“Có lẽ chỉ biết thân phận thế tử Minh của cậu” Dương Định Quốc nói.
“Lai lịch thế nào?”
“Tạm thời không rõ, nhưng ở đầu ngọn gió còn dám ra tay với ngài, chắc chắn là có chuẩn bị, cho nên…”
“Cậu nhất định phải cẩn thận hơn”
Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại, đặc biệt gọi điện cho Viên Cảnh Thiên và Đường Nhân Đồ.
Có người muốn lợi dụng lực lượng của chính phủ đè ép mình, Bùi Nguyên Minh không e sợ chút nào.
Kiêng kị duy nhất chính là, có người ra tay với đám Trịnh Tuyết Dương.
Những chuyện tương tự từng xảy ra rồi, chuyện như vậy, anh không muốn nó lại xảy ra.
Tập đoàn Thiện Nhân.
Bùi Nguyên Minh mới đi vào đại sảnh của tập đoàn Thiện Nhân, ngay sau đó, tám chiếc xe như tuần dương hạm trên đất liền sớm đã đợi lâu xông tới, ngay cả hệ thống gác cổng ở đại sảnh tập đoàn Thiện Nhân đều bị đâm bay.
Sau đó chiếc xe huấn luyện nghiêm chỉnh chặn tất cả cửa ra vào đại sảnh tập đoàn Thiện Nhân.
Chỉ trong nháy mắt, một đám đàn ông mặc đồng phục màu đen chen chúc mà ra.
Trên người bọn họ đều tràn ngập sát khí như bản chất, những sát khí này ngưng tụ trên không cả đại sảnh.
Trong giây phút này, nhiệt độ xung quanh giống như hạ thấp xuống.
Đám nhân viên bình thường căn bản không chịu nổi áp lực như vậy, lúc này trước mắt cả đám bỗng tối sầm, choáng váng ngã xuống đất.
Nhìn thấy đám người này, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh nhạt.
Bên văn phòng tổng giám đốc, Hạ Vân, Lôi Tuấn Quang, Lý Anh Kiệt nhận được tin trước tiên, rất nhanh đã đi tới đại sảnh.
Nhưng mà lúc thấy cảnh này, sắc mặt tất cả bọn họ đều khó coi.
“Xôn xao…”
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh nhíu mày, xe ở giữa mở ra, một bóng người mặc đồ trắng đi ra.
Phía sau anh ta là đám nam nữ ăn mặc xa xỉ, trong đó có một người Bùi Nguyên Minh quen, Thiệu Tĩnh Anh.
Lúc này vẻ mặt Thiệu Tĩnh Anh kiêu ngạo nhìn Bùi Nguyên Minh, hơi híp mắt, giống như ăn chết Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn đám đàn ông ăn mặc xa xỉ, cười mà như không cười nói: “Người của Quách Tuấn Anh?”
“Anh là Bùi Nguyên Minh”
Người đàn ông mặc đồ trắng dẫn đầu, lúc này vẻ mặt tươi cười, nho nhã lễ độ chào hỏi.
“Tự giới thiệu một chút, kẻ hèn là Bạch Mộ Phong, cậu cả nhà họ Bạch ở Tô Hàng, thống lĩnh của Long Ngục”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.