Chương trước
Chương sau
Chương 1499:
Một phút sau, Sở Văn Trung mới vẫy tay bảo thuộc hạ dừng tay, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Là cậu động vào Tuấn Hào nhà tôi?”
“Đúng vậy!
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt mở miệng, vẻ mặt không thèm để ý.
“Được, cậu giỏi lắm, cậu rất tốt!”
Nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh còn hung hãn như vậy, Sở Văn Trung cười mỉa một tiếng: “Cậu có biết kết cục động vào con trai tôi hay không?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Ông không muốn hỏi một chút, vì sao tôi động vào con ông à?”
Không ít người nghe thấy thế cười châm chọc, lúc này còn giảng đạo lý, nói pháp luật sao?
Đầu bị nước vào à?
“Không cần hỏi, cũng không cần hỏi!”
Sở Văn Trung để hai tay ở sau lưng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh: “Tôi chỉ cần biết, cậu đánh con tôi là được!”
Bạch Tuấn Hào ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói: “Ba nuôi, vừa rồi anh ta còn rất cuồng vọng nói, cho dù là ba gặp anh ta, cũng phải quỳ xuống đấy!”
Đám Chu Chính Nghĩa nhao nhao phụ họa: “Không sai, anh ta nói như vậy!”
“Bảo tôi quỳ xuống sao?”
“Đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Sở Văn Trung giận quá hóa cười.
“Tên nhóc, cậu biết phân lượng của hai chữ Long Môn không?”
“Cậu có biết Long Môn là gì không?”
“Hôm nay ông đây không động vào cậu, cậu không biết mình là mặt hàng gì!”
Bùi Nguyên Minh hỏi ngược một câu: “Nói như vậy, hội trưởng Sở không định giảng đạo lý à?”
“Đạo lý?” Sở Văn Trung liên tục cười mỉa: “Ở chỗ tôi, đạo lý chỉ to bằng nắm tay! Kẻ mạnh là đạo lý!”
“Hai chữ Long Môn, cũng tuyệt đối là chân lý!”
“Ví dụ như cậu ta, tôi đánh gãy chân tay cậu †a, cậu hỏi một chút xem, nhà họ Khổng ở Sơn Đông có dám tới chỗ tôi giảng đạo lý hay không!”
Khi nói chuyện, Sở Văn Trung chỉ Khổng Chí Minh trên đất, vô cùng hung hãn ương ngạnh, kiêu ngạo nói.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Xem ra ông thật sự chuẩn bị đụng đến tôi, không giảng đạo lý”
“Muốn giảng đạo lý cũng được thôi!”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự mình đánh gấy chân tay!”
“Để Tuấn Hào trừng phạt cậu, thằng bé muốn cậu làm gì, cậu phải làm thế đó!”
“Thằng bé muốn cậu làm chó, cậu phải làm chó”
“Như vậy, tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng!”
“Nếu không nghe lời, ngay cả người nhà, vợ con cậu tôi cũng truy cứu trách nhiệm!”
Lúc này Sở Văn Trung vô cùng hung mãnh, mỗi một câu đều mang theo khí phách khó tả.
Ở mảnh đất nhỏ như Đà Nẵng này, người ông †a sợ nhất chỉ có ba người.
Những người khác sao ông ta có thể sợ?
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, liên lụy tới người nhà sao?
Xem ra hội trưởng Sở này đã sớm quên ý định ban đầu thành lập Long Môn rồi.
“Họ Bùi, bây giờ mày biết sợ chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, Bạch Tuấn Hào tiến lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không phải vừa rồi rất hung hãn? Không phải rất trâu bò sao?”
“Sao bây giờ không nhảy nữa?”
“Sợ, vậy thì quỳ xuống cho tao!”
“Tao sẽ suy xét một chút, có nên tha cho mày hay không Đám người khác đều cười ha ha, cảm thấy Bùi Nguyên Minh đã sợ.
Nhưng mà cũng đúng, cho dù Bùi Nguyên Minh lợi hại tới mấy, anh còn dám đấu lại Sở Văn Trung sao?
Chuyện này tuyệt đối là tìm đường chết!
Nhưng ngay sau đó, một màn kinh hãi xuất hiện.
Bùi Nguyên Minh trở tay tát một cái!
“Bốp!”
Đầu Bạch Tuấn Hào bị Bùi Nguyên Minh đánh mạnh xuống đất, choáng váng đầu óc.
“Mày là cái thá gì?”
“Mày cũng dám bắt tao quỳ xuống sao?”
Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, đạp Bạch Tuấn Hào ngã xuống, giãm lên ngực anh ta.
“Ba nuôi!”
Toàn thân Bạch Tuấn Hào giật giật, che mặt, cho dù thế nào anh ta cũng không ngờ tới, vậy mà Bùi Nguyên Minh càn rỡ tới bước này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.