Chương trước
Chương sau
Chương 1497:
Phân hội trưởng của Long Môn ở thủ đô, Sở Văn Trung sao?
Vậy mà ông ta là ba nuôi của Bạch Tuấn Hào?
Không không không, phải nói, vậy mà ông ta xuất hiện ở Dương Thành?
Hơn nữa đặc biệt tới làm chỗ dựa của Bạch Tuấn Hào?
Lúc này ngoại trừ Bùi Nguyên Minh ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cả đám nhìn Bạch Tuấn Hào với vẻ khó mà tin!
Quá trâu!
Bạch Tuấn Hào không hổ là cậu hai nhà họ Bạch ở Tô Hàng, mạng lưới quan hệ này đúng là vô địch!
Nếu phân hội trưởng của Long Môn xuất hiện, như vậy Bùi Nguyên Minh sẽ phải chết không thể nghi ngời Bởi vì nhân vật cấp bậc như vậy, đại diện cho quyền lợi tuyệt đối của chính phủ tại giới hắc bạch.
Đừng nói là giới hắc bạch, cho dù chính phủ, thương trường, người nào dám không nể mặt Long Môn?
Ngô Kim Hổ khẽ nhíu mày, tuy anh ta là vương giới hắc bạch ở Đà Nẵng, nhưng anh ta hiểu rõ, Đà Nẵng là vì nhân tố lịch sử, cho nên Long Môn không bố trí phân hội ở đây.
Cho nên Ngô Kim Hổ mới có thể xưng vương xưng bá trong giới hắc bạch.
Nếu không giới hắc bạch mạnh nhất, tuyệt đối là của Long Môn.
Nhìn từ điểm này, đủ để nói lên phân lượng của phân hội trưởng Long Môn.
Mà chuyện hôm nay, hình như có chút quậy lớn rồi.
Đương nhiên dưới cái nhìn của Ngô Kim Hổ, chỉ là hơi lớn mà thôi.
Lúc này anh ta không có hứng thú gọi người, mà tràn ngập hứng thú nhìn.
Vẻ mặt Bạch Tuấn Hào đắc ý đi ra, anh ta vô cùng hài lòng với hiệu quả lúc này: “Không sai, ba nuôi tôi tới Đà Nẵng làm việc, tôi mới gọi một cuộc điện thoại rồi, ông ấy sẽ lập tức tới đây ngay thôi!”
Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít vào khí lạnh.
“Ba nuôi của mày, thì khá lắm sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đi tới trước mặt Bạch Tuấn Hào.
“Mày có tin không, ở trước mặt tao, trêu chọc tao, ông ta cũng phải quỳ xuống cho tao?”
“Ha ha ha ha, bảo ba nuôi tao quỳ xuống với mày sao?”
Bạch Tuấn Hào không ngừng cười điên cuồng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Họ Bùi kia, mày nghĩ mày là ai?
Con cưng của trời à?”
“Còn bảo ba nuôi tao quỳ xuống sao? Tao sợ mày ngại sống lâu rôi!”
“Người giống như mày, ngay cả tư cách để ông ấy giẫm chết cũng không có!”
“Một đầu ngón tay của ông ấy đều có thể đè chết mày!”
“Mày đợi chết đi!”
Bạch Tuấn Hào đều không muốn nhiều lời với Bùi Nguyên Minh, từng thấy người hung hãn cuồng vọng, nhưng chưa từng thấy người nào tới mức này.
Một đám cậu chủ và bạn gái đều khôi phục lại, bọn họ thông qua người xung quanh biết được cái gì gọi là Long Môn xong, cả đám đều lộ ra biểu cảm trào phúng và xem diễn.
Nhân vật lớn như vậy, Bùi Nguyên Minh thực sự có thể đắc tội nổi sao?
“Tổng giám đốc Bùi, có cần gọi điện thoại cho thống lĩnh Đường hay không?”
Ngô Kim Hổ dán sát vào Bùi Nguyên Minh, nhắc nhở một câu.
“Tuy chỉ là một Sở Văn Trung không thể làm được chuyện gì, nhưng dù sao Long Môn không phải là nhỏ…”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Long Môn là địa bàn của ông Long, nể mặt của ông ấy, tôi sẽ không động vào nó.”
“Nhưng nếu người của Long Môn không có mắt, tôi không ngại giãm chết mấy người”
Ngô Kim Hổ nghe thấy thế không nói gì nữa, thầm trách mình lắm miệng.
Chưa tới mười phút.
Mấy chiếc xe Maybach bản dài lái tới, trực tiếp chắn trước người đám người.
Cửa xe mở rộng ra, ba mươi sáu người đàn ông vạm vỡ đi xuống.
Vẻ mặt đám người này nghiêm túc, đôi mắt vô cùng sắc bén, động tác lại càng mạnh mẽ kinh người, vừa nhìn là biết luyện công phu.
Sau đó một ông cụ đi ra ngoài.
Thân thể ông ta không tính là cao, cùng lắm là một mét sáu, nhưng cả người lại như thần tiên, dáng đi như rồng như hổ, lúc đi đường, mang theo khí phách khôn kể.
Phân hội trưởng của Long Môn thủ đô, Sở Văn Trung!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.