Chương trước
Chương sau
Chương 1280
Bùi Nguyên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Chân Ngọc Thụ một cái, nhíu mày nói: “Anh lại là dễ cây hay sao? Anh không nhìn thấy tôi đang nói chuyện với vợ của mình sao? Anh đến chỗ mát mẻ bên kia mà ngồi chờ đi”
“Anh…”
Chân Ngọc Thụ bị Bùi Nguyên Minh nói, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Lúc này Chu Ngọc Thụ đứng lên, nhìn Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói: “Hai người nói đi, tôi chờ hai người nói xong lời di ngôn thì tôi sẽ tiến hai người đi một đoạn đường.”
“Không, tạm thời tôi phải giữ lại cái mạng nhỏ, để anh tận mắt nhìn thấy tôi ngủ với vợ anh, sau đó tự tay tôi tiền anh đi một đoạn đường.
Vẻ mặt Chân Ngọc Thụ nhìn Bùi Nguyễn Minh đầy khinh thường. Anh ta cũng không muốn bỏ qua Bùi Nguyên Minh dễ dàng như vậy. “Bốp…
Bùi Nguyên Minh trở tay tát thẳng một cái tát trên mặt của Chân Ngọc Thụ. Không những thế, Bùi Nguyễn Minh còn dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người mà lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ anh là loại người như thế nào!”
“Nhưng anh hãy nhớ cho kĩ!”
“Chỗ này là Dương Thành, nếu là rồng thì anh cũng phải ngoan ngoãn cho tôi vuốt, còn nếu là hổ thì anh cũng phải năm sấp xuống thuần phục cho tôi!”
“Còn có, nếu anh dám dọa sợ đến vợ của tôi. Tôi cho anh thời gian là ba giây nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi vợ tôi.”
“Nếu không cái mạng nhỏ này của anh sợ là phải bỏ lại ở chỗ này.”
“Láo xược!”
Lúc này, Chân Ngọc Thụ tức giận nắm chặt tay lại. Một đám người của Chân Ngọc Thụ đều rút dao trên thắt lưng ra bọn họ một đám đều trực tiếp rút súng được giát bên hông ra, bọn họ chỉ súng thắng vào người Bùi Nguyên Minh, chỉ cần Chân Ngọc Thu mở miệng ra lệnh một tiếng thì tất cả bọn họ sẽ trực tiếp nổ súng. “Bọn họ xong đời rồi!” Lúc này, một đám quản lý cấp cao của tập đoàn Emgrand đều bị dọa sợ hết hồn.
Mấy người bọn họ không thể ngờ được, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ở rể nhà vợ cũng dám cho Chân Ngọc Thụ một cái tát.
Bùi Nguyễn Minh là đang muốn tìm chết sao!
Điều quan trọng là cho dù Bùi Nguyên Minh có muốn chết thì dưới tình huống như thế này còn muốn kéo thêm mấy người xuống làm đệm lưng cho anh.
Khi nghĩ đến điều này, những nhà quản lý cấp cao không khỏi cảm thấy khóc ra nước mắt.
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt anh càng ngày càng lạnh lùng.
Vũ khí như súng ở trong nước là một thứ được kiểm soát rất chặt chẽ. Người bình thường chắc chắn không thể có súng được.
Nhưng nhà họ Chân ở Thủ Đô lại kiêu ngạo đến mức dám mang súng theo bên người như thế. Người nhà họ Chân làm như vậy đúng là không coi luật pháp của đất nước này ra gì.
Bùi Nguyên Minh nhớ đến những người quân nhân ở bên ngoài chiến đấu đẫm máu vì bảo vệ những đám người đàn ông chỉ được mỗi cái là ức hiếp phụ nữ yếu thế hơn này thì trong mất của anh tràn đầy sát khí.
Nếu không phải, Bùi Nguyên Minh lo lắng những người này khi nổ súng sẽ khiến Trịnh Tuyết Dương bị thương thì giờ phút này anh đã ra tay đáp trả.
Lúc này, Chân Ngọc Thu mới phản ứng lại sau cái tát.
Chân Ngọc Thụ sờ mặt mình tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Anh dám đánh tôi! Đến bố tôi còn chưa từng ra tay đánh tôi mà anh cũng dám đánh tôi!”
“Tôi sẽ giết chết anh! Tôi phải giết chết Bùi Nguyên Minh!”
Ngay sau đó, Chân Ngọc Thụ giật súng của tên vệ sĩ đứng bên cạnh rồi chỉ thẳng trán của Bùi Nguyên Minh. Hành động này của Chân Ngọc Thụ khiến Trịnh Tuyết Dương sợ đến mức hét ầm lên, mà Bùi Nguyên Minh chỉ nhíu mày lại không có phản ứng quá lớn nào.
Ngay khi Chân Ngọc Thụ muốn ra tay giết Bùi Nguyên Minh thì lúc này thư kí của anh ta mới phản ứng lại thì vội vàng đi lên ngăn cản đoạt lại súng của Chân Ngọc Thụ, nhỏ giọng nói bên với anh ta: “Cậu chủ, anh bình tĩnh lại, bình tĩnh. Anh là người có giá trị hàng tỷ đô việc gì phải so đo với kẻ đến nhà vợ ở rể chứ.
Bùi Nguyên Minh không đáng giá để cho anh tự mình ra tay động thủ”
“Nếu anh muốn giết chết được Bùi Nguyên Minh thì phải suy nghĩ biện pháp cho thật kỹ!”
“Hơn nữa, không phải Bùi Nguyên Minh là lái xe của Thế Tử Minh sao? Nếu bây giờ chúng ta theo lời anh nói ở trong này giết chết Bùi Nguyên Minh thì tức là đang đối chọi với Thế Tử Minh.”
Nghe thấy lời thư ký nói, Chân Ngọc Thụ mới hơi bình tĩnh lại được, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh một lát rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Một thằng đàn ông cũng dám mặt dày đi ở rể kia, đừng tưởng rằng sau lưng anh có Thế Tử Minh chống lưng là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Nhà họ Chân ở thủ đô lần này đến Dương Thanh, chính là muốn chiếm cứ địa vị ở Dương Thành!”
“Tôi cho mấy người trong thời gian ba ngày hoàn tất quá trình ký hợp đồng rồi đưa vợ anh đã tắm rửa sach sẽ đến cửa. Nếu mấy người dám không làm những gì tôi đã nói thì tự gánh lấy hậu quả!”
Vừa nói xong, Chân Ngọc Thụ nhìn về phía Bùi Nguyên Minh làm động tác cắt cổ rồi quay đầu đi ra khỏi hội trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.