Chương trước
Chương sau
Chương 1072
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương mới nhớ tới chuyện quan trọng: “Nguyên Minh, mới vừa rôi không phải là người nhà họ Thanh đã dẫn theo một đám Thanh tra đến nơi này hay sao? Bọn họ không làm khó dễ gì anh đấy chứ?”
Bùi Nguyên Minh nói chuyện giống như là lẽ đương nhiên: “Làm sao mà bọn họ dám làm khó anh? Lúc Thanh Quốc Lai chuẩn bị rời đi còn quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi anh nữa đây”
Chân mày xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương hơi nhíu lại: “Nguyên Minh, tại sao anh vẫn còn nói những lời như vậy chứ? Anh có biết là nếu như chuyện này mà truyền đi thì anh sẽ chọc phải một phiên phức lớn hay không?”
“Em thật sự không muốn anh có chuyện gì”
Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt thành thật nói: “Vợ, anh nói thật, không thì thì em hỏi Cảnh Thiên đi, vừa rồi cậu ta cũng đã tận mắt nhìn thấy tất cả”
Viên Cảnh Thiên ở bên cạnh nghe vậy thấy vậy thì nhanh chóng nói: “Chị dâu, mới vừa đúng thật là tôi đã ở đây chứng kiến, hơn nữa còn nói phải trái với Thanh Thiếu Bình mấy câu, sau đó nhà họ Thanh đã rất nghiêm túc nói lời xin lỗi, cuối cùng coinf bảo đảm sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự nữa.”
Trên mặt Trịnh Tuyết Dương đầy vẻ nghi ngờ, nói thật, cô cũng không quá tin tưởng vào lời nói của người bạn này của Bùi Nguyên Minh, nhưng mà vì ngại mặt mũi cho nên cô mới không nói thẳng ra mà thôi”
Lục Diêu Kỳ thì lại không cân nhắc được nhiều đến như vậy, cô ta nghe xong thì đột nhiên cười lạnh nói: “Anh trai họ Viên kia, anh có biết Thanh Thiếu Bình là người nào hay không? Ông ta là người đứng thứ ba ở Đà Nẵng này đấy!”
“Còn anh thì lại có thân phận gì? Có tư cách gì mà tranh luận phải trái với ông ta? Ông ta sẽ nghe lời của anh hay sao?”
Viên Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Nhưng sự thật là ông ta đã nghe lời tôi, hơn nữa còn không dám phản bác”
Lục Diêu Kỳ bật cười: “Còn không dám phản bác? Anh cho rằng anh là người đứng đầu ở Đà Nẵng hay sao?”
Viên Cảnh Thiên hờ hững nói: “Mặc dù tôi không phải là người đứng đầu ở Đà Nẵng, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu.”
Lục Diêu Kỳ căn bản cũng không tin tưởng lời này, giờ phút này ánh mắt cô ta nhìn Viên Cảnh Thiên tựa như là đang nhìn một người ngu vậy.
Bùi Nguyên Minh thích chém gió thành bão, người bạn này của anh ta cũng nói khoác đến độ không cần phải soạn dàn ý trước.
Thật sự là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương chần chờ một chút, sau đó vẫn gọi cho Tập đoàn Đế Hào ở phía bên kia một cú điện thoại.
Một lát sau, trên mặt Trịnh Tuyết Dương đầy kinh ngạc nói: “Diêu Kỳ, Tập đoàn Đế Hào bên kia nói là sẽ không truy cứu trách nhiệm của Bùi Nguyên Minh nữa”
“Hơn nữa bọn họ còn nói, chuyện này là bọn họ làm không đúng, để tỏ lòng thành ý, bọn họ sẽ tiếp tục hợp tác cùng với Công ty Bạch Vân, thương lượng chuyện mua bán đất.”
“Hả? Nhanh như vậy sao?” Lục Diêu Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó lại đột nhiên vỗ đầu một cái: “Tớ biết rồi, sáng sớm hôm nay tớ đã gửi cho Tổng giám đốc Quang của Tập đoàn Thiện Nhân chúng tớ một tin nhắn, để cho anh ấy hỗ trợ giải quyết chuyện này”
“Tớ đoán chắc rằng là do Tổng giám đốc Quang đã nhúng tay vào rồi”
“Không trách được cả nhà họ Thanh lại rời đi đúng vào thời khắc mấu chốt như vừa nấy, hóa ra là bởi vì như vậy”
“Mặt mũi của ông chủ Thế Tử Minh của chúng tớ đúng thật là lớn mài Lục Diêu Kỳ suy nghĩ rõ ràng xong thì trên mặt lại đầy vẻ cảm thán.
Cô ta cảm thấy rằng chính mình đã biết hết được chân tướng, chuyện này chính là do Thế Tử Minh giải quyết, cũng chẳng có quan hệ gì với cái tên đàn ông vô dụng Bùi Nguyên Minh này hết!
Nghe được lời này của Lục Diêu Kỳ, Trịnh Tuyết Dương cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh, dùng vẻ mặt thành thật nói: “Chúng ta lại nợ Thế Tử Minh thêm một mối ân tình nữa rồi, sau này có cơ hội nhất định phải tới cửa cảm ơn người ta cho đàng hoàng!”
“Cái này, anh cảm thấy là không cần đâu, Thế Tử Minh anh ta là quý nhân, rất bận rộn”
Trên mặt của Bùi Nguyên Minh đầy vẻ bất đắc dĩ, không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra thì Lục Diêu Kỳ cũng không nói sai, chuyện này chính là do Thế Tử Minh giải quyết.
Nhưng nếu như bây giờ Bùi Nguyên Minh mở miệng thừa nhận mình chính là Thế Tử Minh, vậy thì sợ rằng hai người các cô cũng sẽ không tin đúng không?
Viên Cảnh Thiên ở bên cạnh chỉ cười một tiếng mà không nói gì.
Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc nói: “Nguyên Minh, làm sao mà anh có thể như vậy được chứ?
Làm người nên biết nhớ ơn báo ơn, chúng ta nhất định phải đi cảm ơn Thế Tử Minh, tóm lại là cứ quyết định như vậy đi, tìm được cơ hội em sẽ báo cho anh biết”
Bùi Nguyên Minh không biết làm sao, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó, nhà họ Thanh.
Thanh Thiếu Bình đã báo lại những chuyện đã xảy ra với bà cụ Thanh Kiều.
Sắc mặt của bà cụ Thanh Kiều vô cùng khó nhìn, nói: “Ý của con là, bởi vì quan hệ với Tổng chỉ huy Viên Cảnh Thiên cho nên trong khoảng thời gian ngắn sắp tới chúng ta không thể tìm phiền toái đến cho cái tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.