Ngày hôm sau, Trịnh Tuyết Dương hiếm khi lại rảnh rỗi, cô xuống dưới nhà lại bắt gặp Trịnh Khánh Vân đang la hét muốn mua một bộ quần áo mới, thế nên cô đã đưa Bùi Nguyên Minh cùng đi mua sắm với em gái bảo bối của mình.
Thật tiếc vì Trịnh Khánh Vân là một đứa trẻ nhỏ mà lanh lợi, hơn nữa lại có khiếu thẩm mỹ riêng, sau khi tham quan một số trung tâm mua sắm, cô ta vẫn không thể tìm thấy quần áo phù hợp.
Tuy nhiên, cho dù Bùi Nguyên Minh bị lăn lộn đến quá sức, nhưng anh lại rất thích cuộc sống như thế này.
Bình bình thường thường, mua sắm, ăn uống, loại người bình thường này sống trong tầm nhìn của anh, tràn đầy ánh nắng chứ không phải mưu mô như tranh giành quyền lực.
Thật không may, anh đã được định sẵn là không thể sống một cuộc sống bình thường như vậy. Sau khi hưởng thụ và đi dạo đến buổi tối xong, Bùi Nguyên Minh không thể chịu đựng được nữa: “Không được, tôi đã đi dạo cả ngày nay rồi. Tôi vẫn còn chưa ăn gì nữa. Tôi không thể chịu đựng được nữa! Dù sao thì tôi cũng cần phải ăn cơm trước đã! Nếu không tôi sẽ không đi!”
Thấy Bùi Nguyên Minh nói với vẻ mặt kiên trì và nhất quyết phải được ăn gì đó, Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân chỉ có thể đồng ý ăn trước: “Ở phía trước không xa chính là tháp Dương Thành. Chúng ta đến nhà hàng xoay đó ăn một bữa đi. Tôi tới đó đặt chỗ trước.”
Bùi Nguyên Minh không thèm tìm chỗ nào khác ở nơi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/286926/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.