“Thế Tử Minh là… là thần tượng của cháu, anh… Anh ta… không phải là người bình thường để người khác gặp mặt…” “Sức khỏe cháu không tốt, nhìn thấy anh ta là ngất rồ..” “Là cháu làm mọi người mất mặt…”
Miệng Ngụy Thanh đắng chát, thế nhưng không thể không mở miệng như vậy được, bởi vì anh ta còn phải gánh vác cả một dòng họ trên lưng. “Thì ra là vậy, dì còn cho rằng cháu đang muốn nói tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này là Thế Tử Minh cơ đấy!”
Thanh Nhã thở dài một hơi, chỉ cần tên con rể ở nhờ này không phải Thế Tử Minh là được rồi. “Thôi, không sao đâu, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, chúng ta cứ gác lại chuyện của quân đội
Quý Đức rồi tính sau…” Lữ Lâm an ủi một câu.
Nhưng mà sau khi nói xong, ông ta lại tò mò hỏi: “Mà nói, hôm nay cháu có thấy tên rác rưởi này ở quân đội Quý Đức không?” “Có!”
Ngụy Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi
Nguyên Minh một chút. “Cái gì? Tên rác rưởi này đi thật à?”
Mấy người Thanh Nhã nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
Thật không ngờ tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này lại đi tham gia buổi thi nhập ngũ được. “Thưa chú, thưa dì, cháu về nghỉ ngơi trước đây, mọi người cứ tự nhiên, cháu không quấy rầy mọi người nữa đâu.”
Có Bùi Nguyên Minh ở đây, Ngụy Thanh nào có tâm tư ăn cơm nữa?
Bây giờ đến cả Trịnh Khánh Vân cũng không dám có tâm tư gì khác, chỉ muốn nhanh chóng quay về Kim Lăng.
Đà Nẵng này quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-quyen-the/286902/chuong-658.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.